Hai người ngồi dưới tàng cây, sau giờ ngọ ánh nắng thật nhạt, đã là cuối hạ, ý thu dần dần nồng nàn, đúng là thời tiết rất đẹp, nhắm mắt lại thì lập tức có thể cảm giác được trong gió có một hương vị độc đáo thuộc về mùa thu, tiếng gió hiu hiu khiến người ta buồn ngủ, Hách Thiên Thần cứ như vậy mà nhắm mắt lại, không biết là đang ngủ hay vẫn còn tỉnh.
Mấy ngày nay hắn đều ngủ, nhưng khi tỉnh lại thì không nói nhiều lắm, tựa hồ hắn cũng không để ý đến rất nhiều việc, nếu không phải Hách Cửu Tiêu tin tưởng hắn nhất định sẽ thực hiện ước hẹn với Sở Thanh Hàn thì cơ hồ khiến người ta hoài nghi hắn muốn quy ẩn giang hồ, cứ như vậy mà tiếp tục lưu lại Hách Cốc, sưởi nắng sau giờ ngọ, uống trà đọc sách.
Ánh mặt trời len qua cành lá chiếu xuống mái tóc đen huyền của Hách Thiên Thần làm toát lên một vầng hào quang, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu cùng những tia nắng mặt trời dừng trên vầng sáng kia, giống như chỉ cần nhìn như vậy thì có thể loại trừ tất cả ốm đau từ trên người của hắn.
Đã nhiều ngày qua, từng có vài lần Hách Thiên Thần sẽ đột nhiên thay đổi thành một người khác, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hách Cửu Tiêu, tựa hồ Hách Cửu Tiêu là một người xa lạ, hoặc là kẻ thù. Nhìn trong chốc lát thì hắn sẽ mở miệng nói ra một chút gì đó, rồi đột nhiên tỉnh ngộ thu liễm ánh mắt, cùng Hách Cửu Tiêu im lặng nhìn nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-lac-cuu-tieu/2518257/quyen-5-chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.