Đại hỏa vẫn còn bừng cháy, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt những bông tuyết đang rơi đầy trời, hơi nước bốc lên tạo thành một màn sương trắng, có thể nghe được rõ ràng tiếng tí tách của lửa thiêu, nhưng tự dưng làm cho người ta cảm thấy giờ khắc này phi thường yên lặng, tĩnh đến mức không ai muốn mở miệng, không muốn đi quấy rầy hai người đang ở dưới tàng cây.
Thời gian Hách Cửu Tiêu ở dưới nước không lâu bằng Hách Thiên Thần, vì vậy khôi phục nhanh hơn Hách Thiên Thần một chút, ôm chặt Hách Thiên Thần, sưởi ấm thân thể đông cứng của hắn, sắc mặt của Hách Cửu Tiêu phi thường không tốt, không chỉ vì giá rét mà càng bởi vì lúc trước Hách Thiên Thần tự tiện xuống nước, còn thả ra Giao Tàm ti, “Rốt cục ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không?”
Nghe thấy tiếng gầm nhẹ của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần khẽ nhếch môi, bình tĩnh trả lời, “Đi lấy Băng Hà Liên Tử cho ngươi.” Ngữ thanh của hắn không còn run rẩy như lúc trước, nhưng tứ chi vẫn chưa khôi phục, đôi tay có cảm giác đau đớn vì bị bỏng lạnh, hắn chậm rãi nâng tay phủi đi bông tuyết bám trên tóc của Hách Cửu Tiêu, lúc này hắn mới phát hiện tuyết đang rơi đầy trời.
“Nếu ngươi muốn tức giận thì chờ đến khi chúng ta quayvề rồi hẳn nói sau.” Hách Thiên Thần thối lui vài bước, không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, hắn cầm lấy một thứ rồi đưa cho Hách Cửu Tiêu, “Thảo nào cái hồ lại lạnh một cách phi thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-lac-cuu-tieu/2518024/quyen-4-chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.