Kế hoạch của Vân Khuynh thất bại. 
Tới ngày thứ ba, Tần gia đến đón người, bọn họ liền đem khăn voan che mặt Vân Khuynh, nhét vào kiệu hoa nâng đi.  
Vân vương gia căn bản không có cơ hội thấy mặt Vân Khuynh.  
Chỉ có Hồng Châu một người thấy, tuy rằng nàng sợ hãi than Vân Khuynh mỹ lệ, nhưng nàng dĩ nhiên cũng không có chú ý tới, vết sẹo trên trán Vân Khuynh đã không có...  
Biểu hiện của Hồng Châu khiến Vân Khuynh rất phiền muộn. 
Y thẳng thắn hối hận, sớm biết rằng vẫn dán làm vết sẹo giả.  
Dù sao dung mạo y như vậy, bất luận sinh trên người nam nhân hay là nữ nhân, vô luận ở nơi nào cũng không dễ sinh tồn. 
Đảm đương khuôn mặt như vậy, Vân Khuynh hiện tại, căn bản không bảo hộ được mình. 
Bất quá, Vân gia không thèm để ý đến y tới cực điểm thì thôi, Tần gia lại cũng chỉ là đem kiệu hoa nâng đến một khách sạn, tại một gian khách phòng phổ thông qua loa bái đường. 
Vân Khuynh xem ra, không phải Tần gia không muốn thú, mà là Tần gia thực sự nghèo đến điên rồi. 
May là không phải Vân Thù giá đi, nếu là Vân Thù, sợ là đã sớm nháo lên.  
Cũng không biết ‘Phu quân’ của y đang bận cái gì, vẫn không thấy được bóng người, cũng không ai đến nháo hỉ phòng, Vân Khuynh buồn chán ngồi ở trên hỉ sàng đung đưa hai chân đờ ra.  
Trong đầu suy nghĩ rất nhiều loạn thất bát tao, qua thật lâu, Vân Khuynh mới ý thức được y đang làm gì... 
Y dĩ nhiên đang đợi ‘Phu quân’ y 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/181756/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.