Tần gia phương bắc Giang thành, mặc kệ qua bao lâu, đều là vẫn là dáng dấp vốn có, trong một viện tử vĩnh viễn có một đám người hạnh phúc hài hòa.
Vài chục năm trước, cùng với vài chục năm sau ngày hôm nay vẫn như vậy.
Đây là từ lúc Tần Kính Quân có ký ức, lần đầu tiên quay về Tần gia.
Đây cũng là lúc Ngụy Tư Minh sau khi xuống núi, lần đầu tiên quay về Tần gia.
Đây cũng là lúc ngoại nhân Lục Thính Lan, lần đầu tiên đến Tần gia làm khách.
Để cho ba ba và các đa đa của mình một cái kinh hỉ, Tần Kính Quân lúc xuất phát rời khỏi Lưu Ly tiểu trúc, cũng không có nói cho người nhà Tần gia.
Hiện tại, khi bọn hắn đứng trước cửa lớn Tần gia, trong lòng đều tràn ngập cảm giác kỳ dị.
Ngôi nhà nhớ nhung nhiều năm qua, đang ở ngay trước mắt.
Vươn tay là có thể chạm.
Ngôi nhà này, mới là gốc rễ của y, sau khi hiểu chuyện, ở trong mộng, Tần Kính Quân đã vô số lần đi tới.
Thế nhưng, chỉ có ngày hôm nay, mới là chân chân chính chính trở về.
“Ngụy Tư Minh, đây là nhà của chúng ta.”
Tần Kính Quân nhìn ca ca lãnh ngạo bên cạnh, gần như nỉ non mở miệng nói.
Ngụy Tư Minh nhíu mày, kéo tay Tần Kính Quân nói: “Ngươi là dự định đứng ngoài không vào sao???”
Nói liền lôi kéo Tần Kính Quân đi về phía trước.
“Này, chờ một chút... Ta còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý... Cho ta chuẩn bị một chút đã...”
“Ba vị công tử có chuyện gì không???”
Khi Ngụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523531/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.