Tần Kính Quân nghỉ ngơi hai ba ngày, tiểu thân thể vô cùng yếu đuối cuối cùng cũng khôi phục lại. Sau khi khôi phục, tự nhiên là phải tiếp tục chạy về Tần gia. Ngụy Tư Minh vốn không có chỗ muốn đi, hôm nay đem Tần Kính Quân coi như là vật sở hữu, không cho phép y rời khỏi đường nhìn của mình mảy may, tự nhiên cũng muốn đi cùng bọn họ. Ba ngày này, Lục Thính Lan rốt cuộc triệt để hiểu ra chuyện giữa Tần Kính Quân và Ngụy Tư Minh, là ván đã đóng thuyền. Dưới đáy lòng hắn cầu khẩn đám người Tần gia và Lưu Ly tiểu trúc, có thể tha thứ cho sai lầm của hắn, có thể tiếp thu chuyện của Tần Kính Quân và Ngụy Tư Minh hai người. Dọc theo đường đi, Tần Kính Quân nỗ lực muốn thân cận với Lục Thính Lan, nỗ lực bỏ quên Ngụy Tư Minh, nhưng mỗi lần đều ở trong Ngụy Tư Minh bá đạo không nói lý mà chết non. Đừng nói không thể thân cận với Lục Thính Lan, ngoại trừ Ngụy Tư Minh ra, trong vòng năm bước bên cạnh y, là không thể có một người. Loại bá đạo này khiến Tần Kính Quân có chút hít thở không thông. Nhịn vài ngày, y rốt cục nhịn không nổi nữa. “Ngụy Tư Minh, ngày hôm nay, ta muốn đem toàn bộ nói rõ với ngươi.” Tần Kính Quân còn đang phát hỏa, trên khuôn mặt lạnh lùng của Ngụy Tư Minh không có nửa phần tâm tình, chỉ là hơi xốc lên mí mắt, liếc nhìn Tần Kính Quân, sau đó không mặn không nhạt mở miệng nói: “Ăn.” Thanh âm mang theo lạnh lẽo trước sau như một. Cái tên mặt người chết, tiếng người chết!!! Hắn thờ ơ như vậy, càng làm cho Tần Kính Quân tức giận, y rõ ràng là một người không thích tính toán, không thích tức giận, nhưng đối với Ngụy Tư Minh lại là tính toán khắp nơi, y cũng không biết đây rốt cuộc là tốt hay xấu. “Ngụy Tư Minh, ta...” “Ăn.” Ngụy Tư Minh như trước chỉ có một chữ. Tần Kính Quân ‘ba’ một tiếng, chiếc đũa cầm trong tay vỗ lên bàn: “Ta ăn no, không ăn nữa, tự ngươi ăn đi.” Nói xong đội lên đấu lạp, đứng dậy rời khỏi sương phòng. Ngụy Tư Minh không chút hoang mang buông bát đi theo ra ngoài, bị bầu không khí giữa hai người chèn ép đến không dám có bất cứ động tác nào, Lục Thính Lan dùng sức ăn vài miếng cơm, cũng đuổi theo. Tần Kính Quân tự nhiên biết hai người phía sau nhất định sẽ theo tới, y thả chậm cước bộ, nhìn đoàn người trên đường như nước chảy, hít một hơi, y không biết mình đang nôn nóng cái gì. Y rõ ràng là người có tính tình tốt, gần đây nhưng vẫn luôn phát giận, lúc phát giận thường hay giận chó đánh mèo Ngụy Tư Minh. Kỳ thực... Y hẳn là đang trách Ngụy Tư Minh, trách Ngụy Tư Minh rõ ràng là ca ca y lại không nói chân tướng cho y... Nếu là bọn hắn cứ như vậy không rõ ràng, lúc đến Tần gia phải giải thích như thế nào??? Đương nhiên, y cũng có thể nói cho Ngụy Tư Minh y biết hắn là ca ca y, thế nhưng, vừa nghĩ tới y từng ở trước mặt Ngụy Tư Minh nói y vừa sinh ra đã thuộc về ca ca mình, y liền không thể mở miệng làm rõ quan hệ giữa hai người trước... Vì vậy, y bắt đầu quấn quýt... Xét đến cùng, chính là lỗi của Ngụy Tư Minh, là Ngụy Tư Minh đảo loạn toàn bộ tư tự của y. Tinh Tú lão nhân nói không sai, hai người bọn họ, tương sinh tương khắc, tuy rằng nhất định sẽ sống với nhau, nhưng tất sẽ vì đối phương mà quấn quýt, giữa bọn họ, cần mài dũa càng nhiều. Tần Kính Quân nghĩ lại thở dài một tiếng, y thủy chung nghĩ, giải quyết chuyện Ngụy Tư Minh trước khi quay về Tần gia vẫn tốt hơn. Chí ít sẽ không để người trong nhà lo lắng cho bọn họ, cũng sẽ cho ba ba y một cái kinh hỉ. Đại đa đa của y từng nói với y, y và ca ca y không thể lớn lên bên người ba ba là tiếc nuối lớn nhất của ba ba y. Còn nói có lẽ chỉ vào một ngày, y và ca ca y cùng nhau trở lại Tần gia, tiếc nuối của ba ba y mới có thể viên mãn biến mất. Đang nghĩ ngợi, bên người truyền đến một đạo khí tức lãnh liệt, Tần Kính Quân hơi quay đầu, thấy được Ngụy Tư Minh. “Ngụy Tư Minh.” Lúc này thanh âm y đã bình tĩnh xuống, không còn cơn tức trên bàn cơm. Trải qua một phen tinh tế suy nghĩ, cơn tức trong lòng y đã tiêu hơn phân nửa. Đối mặt với tiếng gọi của y, Ngụy Tư Minh tuy rằng không có trả lời, thế nhưng quay đầu nhìn về phía y, trong đôi mắt băng lãnh tối tăm tràn đầy chuyên chú. Cho dù cách đấu lạp, lúc Tần Kính Quân nhìn vào hai mắt rõ ràng băng lãnh, nhưng có thể khiến y cảm giác được ánh lửa của Ngụy Tư Minh, y cảm thấy đáy lòng mình không hiểu sao có chút sợ: “Khụ khụ, hôm nay ngươi một tấc cũng không rời đi theo bên người ta, rốt cuộc là vì cái gì???” Nhíu mày, Tần Kính Quân tính tình tốt hỏi. Một đôi lông mày anh tuấn của Ngụy Tư Minh, cũng chậm rãi nhíu lại: “Ta không cho phép ngươi rời khỏi đường nhìn của ta.” Khuôn mặt Tần Kính Quân đỏ hồng, Ngụy Tư Minh này, đích thật là không cho phép y rời khỏi đường nhìn của hắn, không chỉ ban ngày theo sát y, cho dù là ban đêm cũng là chăm chú nhìn y, hàng đêm cùng ngủ với y. Thế nhưng cùng ngủ thì cùng ngủ, Ngụy Tư Minh nhưng cũng không làm chuyện gì khác. “Vì sao? Vì sao không muốn ta rời khỏi đường nhìn của ngươi???” Cố nén cảm giác ngượng ngùng trong lòng, Tần Kính Quân kiên nhẫn truy vấn, y chính là muốn triệt để biết rõ Ngụy Tư Minh rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Lúc này y trái lại có chút cảm tạ khí lạnh Ngụy Tư Minh toả ra trên người, cũng cảm tạ đấu lạp mình đội, không chỉ có thể khiến y rõ ràng nhìn thấy tình huống bên ngoài, còn có thể che giấu sắc mặt và tâm tình của y. “Bởi vì ngươi là người của ta.” Ngụy Tư Minh không làm Tần Kính Quân thất vọng, từng bước từng bước nói ra ý nghĩ chân thực trong lòng. Thế nhưng mỗi một đáp án của hắn, mỗi một câu trả lời của hắn, đều khiến Tần Kính Quân trong lòng xấu hổ không ngớt. “Ta... Ngươi, ở trong lòng ngươi, ngoại trừ coi ta là người của ngươi, còn là cái gì???” Ngụy Tư Minh nhíu nhíu mày, ngưng mi suy nghĩ sâu xa nửa ngày. Nhớ tới đêm đó hắn giữ lấy Tần Kính Quân, Tần Kính Quân chuyển biến, lại nghĩ tới vết bớt trên người hai người, trong mắt hắn hiện lên một tia hiểu rõ, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Còn coi ngươi là, người suốt đời muốn làm bạn... Còn có, đệ đệ.” Lúc nói đệ đệ, trong lòng hắn có chút không được tự nhiên, bởi vì hắn căn bản không quan tâm cái gì đệ đệ hay không đệ đệ, hắn cũng chưa bao giờ coi Tần Kính Quân là đệ đệ mình. Thế nhưng nghĩ tới Tần Kính Quân đêm đó tức giận, nói vậy, Tần Kính Quân là rất muốn hắn thừa nhận hắn là ca ca y, nếu Tần Kính Quân muốn từ trong miệng hắn nghe những lời này, hắn cứ như vậy nói đi. Ở chung mấy ngày ngắn ngủi không khó để hắn nhìn ra bên dưới mặt ngoài văn nhã của Tần Kính Quân chính là tính tình không được tự nhiên, động một tí là y như con mèo xù lông. Theo hắn quan sát mấy ngày gần đây, đối với Tần Kính Quân, vuốt xuôi lông vẫn là tốt hơn nhiều. “Ngươi...” Cánh môi Tần Kính Quân có chút run. Y, một mực quấn quýt vấn đề, Ngụy Tư Minh hời hợt một câu coi y là đệ đệ liền tiết lộ quan hệ của hai người. “Ngươi là ca ca ta...” Tần Kính Quân gần như nỉ non nói ra những lời này. Ngụy Tư Minh cho rằng hắn không quan tâm hắn và Tần Kính Quân có quan hệ gì, chỉ cần có thể một mực ở bên nhau là tốt rồi, nhưng nghĩ không ra từ trong miệng Tần Kính Quân nghe được một câu như thế, đáy lòng vẫn có chút rung động khó hiểu. “Ân.” Hắn nhẹ nhàng lên tiếng: “Ta đích thật là ca ca của ngươi, ngươi cũng từng nói qua ngươi là thuộc về ca ca ngươi, như vậy, ngươi liền không cần chống cự ta, thật lòng tiếp thu ta có được không?” Ngữ điệu mềm nhẹ của Ngụy Tư Minh, hoàn toàn không hợp với tính tình xưa nay của hắn, có chút dọa tới Tần Kính Quân. Tần Kính Quân toàn thân cứng ngắc, một đôi mắt ngập nước cách đấu lạp, trừng mắt Ngụy Tư Minh: “Ngươi... Ngươi là ai??? Ngụy Tư Minh, sao có thể nói ra loại lời giống như thỉnh cầu như vậy???” Ngụy Tư Minh luôn luôn cho rằng mình không có biểu tình, vừa nghe thấy những lời này của Tần Kính Quân, cũng nhịn không được khuôn mặt co rúm một chút. Hắn sai rồi. Kỳ thực Tần Kính Quân không thích hợp được vuốt xuôi lông, vẫn là thích hợp bị ép buộc đe dọa hơn. Khuôn mặt Ngụy Tư Minh liền lạnh xuống, không hề phản ứng Tần Kính Quân. “Này.” Tần Kính Quân kéo kéo tay áo Ngụy Tư Minh: “Ba ba và đa đa bọn họ rõ ràng nói cho ta biết, ca ca ta kêu Tần Kính Huyền, vì sao ngươi lại đổi tên là Ngụy Tư Minh???” Ngụy Tư Minh giật mình, hồi tưởng lại chuyện khi còn bé, nhàn nhạt mở miệng: “Ngụy Tư Minh, là tên nghĩa phụ đặt cho ta, hắn vì ta mà chết, bảo lưu cái tên hắn đặt, là chuyện duy nhất ta có thể làm.” Khi đó, hắn là có ký ức, hơn nữa những năm gần đây Chiến Thiên Y nhắc đi nhắc lại, hắn đối với chuyện năm xưa hiểu rất rõ. “Vì ngươi mà chết... Nghĩa phụ của ngươi... Họ Ngụy??? Lẽ nào, chính là vực chủ ban đầu của ‘Vô Gian luyện ngục’ Ngụy Quang Hàn Ngụy thúc thúc sao???” Về chuyện Ngụy Quang Hàn, là Tinh Tú lão nhân vào lúc giảng cho y ý nghĩa về huyết đồng và chuyển thế linh đồng thì nhắc tới. Y vốn nghĩ cái người cướp đi ca ca y là một đại người xấu, không nghĩ tới hắn cuối cùng dĩ nhiên vì ca ca mà chết, điều này cũng khiến y cam tâm tình nguyện xưng hắn một tiếng Ngụy thúc thúc. “Là hắn.” Tần Kính Quân gật đầu. Hai người vừa trầm mặc không bao lâu, Tần Kính Quân lại mở miệng nói: “Được rồi, ca ca, ba ba vẫn rất muốn ngươi trở về, chờ ngươi cùng ta trở lại, ngươi không nên mặt lạnh như vậy, ba ba thấy nhất định sẽ đau lòng.” (Vũ: cái mặt sinh ra đã như vậy, ngươi bảo đổi là đổi được sao??? +..+) ”...” Ngụy Tư Minh lựa chọn quên đi vấn đề này. “Ngụy Tư Minh, ngươi không thể không nhìn ta như vậy, ta là đệ đệ ngươi...” Ngụy Tư Minh và Tần Kính Quân sau khi làm rõ thân phận, tình huống giữa hai người quả nhiên tốt hơn nhiều. Tần Kính Quân thiếu đi rất nhiều không được tự nhiên, Ngụy Tư Minh ngoài miệng chưa nói, thế nhưng vẫn rất sủng Tần Kính Quân. Hắn luôn luôn nhớ kỹ yêu cầu và nguyện vọng Tần Kính Quân lúc vô tâm nói ra, đồng thời nhất nhất thỏa mãn. Lộ trình tiếp theo, nỗi nhớ nhà của Tần Kính Quân càng dày thêm. Y rất muốn để ba ba y biết, ca ca đã trở về, ca ca đợi hơn mười năm đã trở về. Cứ như vậy, dưới tiền đề bọn họ tận lực đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng tới Tần gia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]