Vân Khuynh giật mình, đột nhiên nhớ tới mấy tháng trước, vị thái tử điện hạ này sau khi tỉnh lại từ ‘Tình ti’, liền vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nhớ đến chủ nhân thanh âm kia...
Hóa ra suy đoán khi đó của y là chính xác, chủ nhân thanh âm trong miệng Hiên Viên Trần Vũ, thật là y...
Mong muốn, duyên phận giữa bọn họ chỉ là như vậy, không nên dính dáng quá nhiều.
Y nhớ kỹ hai vị ca ca kia của thái tử cũng không phải người dễ đối phó, hơn nữa, khi đó Tần Vô Phong cũng từng nói qua, không hy vọng y dây dưa quá nhiều với vị thái tử này.
Nghĩ tới đây, dáng cười ôn hòa nguyên bản trên nét mặt Vân Khuynh, liền trở nên có chút xa cách, ở trong lòng y không có ai quan trọng hơn đại Bảo tiểu Bảo và người Tần gia.
Mà tương phản với Vân Khuynh, thái tử Hiên Viên Trần Vũ càng lúc càng tỏ ra thân thiện với y.
“Các ngươi quen nhau???”
Hiên Viên Bất Kinh hiếu kỳ nhìn Vân Khuynh và Hiên Viên Trần Vũ dò hỏi.
Vân Khuynh lắc đầu: “Từng có duyên vài lần, thế nhưng lúc ta thấy thái tử điện hạ, thái tử điện hạ luôn luôn trong ngủ say, lần này là lần đầu tiên chúng ta chính thức nói chuyện với nhau.”
Hiên Viên Trần Vũ gật đầu:
“Đúng, thế nhưng, ở trong lòng ta, lần này cũng không phải là lần đầu tiên nói chuyện với Vân Khuynh.
Mùa đông năm ngoái, ta xảy ra một chút ngoài ý muốn nho nhỏ, Vân huynh đệ của hoàng huynh ngươi đã cứu ta, trong lúc ta hôn mê còn từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523459/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.