Vân Khuynh không dám nghĩ sâu vì sao y kêu Ngụy Quang Hàn một tiếng Quang kia, cũng không tiếp tục mở miệng, mà là ngoảnh mặt đi, một lần nữa cúi đầu.
Trên trán y những lọn tóc thật dài, bao trùm lên khuôn mặt y, che khuất phần lớn biểu tình của y.
Vì y cúi đầu, nên không thấy Ngụy Quang Hàn một lần nữa nhấc lên thanh trường kiếm màu bạc, chậm rãi đến gần y.
Để dễ dàng cho y quan sát thanh kiếm kia, Ngụy Quang Hàn cầm lấy, nửa quỳ trên mặt đất: “Minh, đây là lễ vật ta muốn đưa cho ngươi.”
Vân Khuynh lắc đầu: “Không, Ngụy công tử cứu Vân Khuynh đã là ân nhân của Vân Khuynh, Vân Khuynh sao có thể lấy gì đó của ân nhân.”
Ngụy Quang Hàn không cho y cự tuyệt kéo tay Vân Khuynh, đặt lên chuôi trường kiếm màu bạc: “Minh, hai thanh kiếm này, vốn chính là lễ vật sư phụ ta chuẩn bị cho chúng ta.”
“Ách...”
Vân Khuynh ngạc nhiên nâng mi nhìn về phía Ngụy Quang Hàn, y không biết Ngụy Quang Hàn vì sao lại bái được sư phụ từ hai trăm năm trước, càng không biết sư phụ của Ngụy Quang Hàn, vì sao hắn biết y tồn tại???
Thấy vẻ mặt Vân Khuynh ngạc nhiên, Ngụy Quang Hàn tâm tình tốt cười cười...
Trên thực tế từ nhất khắc Vân Khuynh gọi hắn Quang, tâm tình của hắn cũng đã như bay về phía xa, nhẹ nhàng bay bổng, vô cùng vui sướng.
“Đến đây, cầm lấy thanh kiếm trước, sau đó ta sẽ từ từ giải thích cho ngươi.”
Sau khi nói xong Ngụy Quang Hàn chiếu theo cách làm của hắn, cầm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523441/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.