Vân Khuynh ngủ say trong một mảnh bóng tối, thời gian lặng lẽ trôi đi.
Chẳng biết qua bao lâu, có thể là dài như một đời, cũng có thể là ngắn như trong nháy mắt, Vân Khuynh rốt cục lại mơ hồ có chút ý thức.
Đến lúc y hoàn toàn có ý thức, dường như nghe thấy có người ghé vào lỗ tai y nói cái gì đó.
Thanh âm kia mang theo vài phần xa lạ, nhưng kỳ dị khiến cho y cảm thấy quen thuộc.
Hơi động đậy mí mắt, muốn mở mắt ra, nhưng con mắt lại như nặng nghìn cân.
Nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, y nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết chói tai, sau đó dường như y lại bị chuyển đến trong lòng người khác.
Cái ôm này có chút lạnh, tuy rằng tay người ôm y có chút run, thế nhưng lại ngoài ý muốn cho y vài phần cảm giác an tâm.
Sau đó là một mảnh ấm áp rơi xuống môi y, trong đầu Vân Khuynh hiện lên một tia linh quang, nhưng thế nào cũng không thể bắt lấy.
Một lát sau, Vân Khuynh cảm giác được người mình dường như là bị ôm bay lên.
Bay thật lâu sau y liền nghe thấy một trận thanh âm, thanh âm kia lớn đến dọa người, Vân Khuynh lại càng hoảng sợ, y không biết đó là thanh âm do cái gì sản sinh, chỉ cảm thấy thanh âm kia chấn động tai y đến tê dại.
Bọn họ không ngừng di động về phía âm thanh, thanh âm kia càng ngày càng lớn.
“Ngô...”
Lông mày mảnh khảnh của Vân Khuynh càng thêm nhíu chặt, tiếng vang như vậy khiến y khó chịu không gì sánh được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523440/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.