“Vô Song...”
Nước mắt của Tần Vô Song khiến tâm Vân Khuynh rung động giật mình, ngón tay được Tần Vô Song nắm trong tay giật giật.
Tần Vô Song thẳng tắp nhìn y: “Ta đây, ta ở đây, Khuynh nhi, ngươi nhất định phải kiên trì.”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Vân Khuynh, đôi môi nhợt nhạt chậm rãi cong lên độ cung xinh đẹp, cố nén đau đớn trên thân thể, y bật cười: “Ta... Sẽ...”
Liên Cừ lúc này rất lo lắng cho hài tử trong bụng Vân Khuynh, thấy Vân Khuynh có khí lực, lập tức giục: “Vân Khuynh, hít vào... Cố sức... Hít vào...”
Tần Vô Phong đứng ở phía sau Tần Vô Song, một đôi mắt tối tăm vẫn luôn dán lên khuôn mặt Vân Khuynh, một đôi mày kiếm nhăn chặt, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị âm trầm không có nửa phần tâm tình.
Nếu như là hắn, hắn sau đó không bao giờ muốn Vân Khuynh chịu đựng khổ sở như vậy nữa...
Vẻ thống khổ trên khuôn mặt Vân Khuynh khiến tâm hắn chăm chú siết chặt lại, Vân Khuynh một phần thống khổ, đặt ở trong lòng hắn chính là mười phần thống khổ.
Bàn tay chắp ở sau lưng, đã gắt gao siết lại với nhau, đầu ngón tay thon dài đâm sâu vào lòng bàn tay hắn.
Hắn không phải Vô Song, cho dù tất cả mọi người biết hắn cũng yêu Vân Khuynh, nhưng lúc này, hắn vẫn không thể tranh gì đó với Vô Song, dù sao, hiện tại hài tử trong bụng Vân Khuynh là của Vô Song, Vô Song nói vậy càng khẩn trương khó chịu hơn hắn.
Huống hồ, hắn cũng không phải người như Vô Song dễ dàng đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523412/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.