Người nọ quả nhiên là làm theo phân phó của Mạc Nguyệt, uy nhuyễn cân tán cho Tần Vô Song trước, sau đó ném người vào trong đại lao.
Chờ đến lúc đại lao chỉ còn một mình Tần Vô Song, Tần Vô Song sửa sang lại quần áo, từ trong lòng móc ra hộp ngọc màu lam kia.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng mở hộp, chỉ thấy một bò sát màu vàng kim giống như một cái kén tằm, đang nằm trong hộp vẫn không nhúc nhích.
Tần Vô Song vẫn nhớ lời Tà Vu cốc cốc chủ nói, lúc lần đầu tiên giới thiệu kim tàm cổ cho hắn, từng cố ý cường điệu ——
Rất nhiều người nuôi kim tàm cổ, cũng không phải là vì tài phú, mà là vì nhờ linh khí của cổ, khiến người nuôi cổ làm bất cứ chuyện gì cũng rất thuận lợi.
Tà Vu cốc cốc chủ còn từng nói, nếu như kim tàm cổ đã nhận chủ, lại bị người khác mơ ước, người mơ ước kim tàm cổ nhất định sẽ gặp báo ứng, còn lọt vào báo ứng thế nào, đều phải căn cứ theo trình độ lợi hại của kim tàm cổ mà định.
Lúc trước biến dị kim tàm cổ vẫn luôn ngủ say, cũng không có chủ nhân, cho nên Mạc Nguyệt có thể không hề cố kỵ đánh chủ ý lên nó, nhưng hiện tại, kim tàm cổ đã có chủ nhân, đó là Tần Vô Song.
Nếu quả thật là vậy, biến dị kim tàm cổ đã nhận Tần Vô Song làm chủ, lúc tỉnh lại, liền vô cùng có khả năng trả thù Mạc Nguyệt.
Tần Vô Song lần này đến Bách Mạc Cung cũng là có suy xét trước.
Thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523392/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.