“Không, biến dị kim tàm cổ này, có lợi rất lớn đối với người tập võ...”
Kỳ thực Tần Vô Phong sớm đã đoán được biến dị kim tàm cổ nhất định là có công dụng khác, bằng không, Mạc Nguyệt làm nhị cung chủ Bách Mạc Cung cũng sẽ không thèm thuồng như thế, thậm chí còn một tay đạo diễn anh hùng cứu mỹ nhân trà trộn vào Tà Vu cốc.
Chỉ là hắn vẫn nghĩ không ra, biến dị kim tàm cổ này rốt cuộc có chỗ tốt gì.
Tà Vu cốc lão cốc chủ đuổi mọi người đi xuống, nói với Tần Vô Song: “Tần công tử, ta trước kia đã từng nói biến dị kim tàm cổ ở lại trong cốc là một tai họa, sẽ làm những người bên ngoài quấy nhiễu Tà Vu cốc chúng ta không được sống yên ổn.
Thế nhưng, nó lại là một bảo bối hiếm có, ném đi hoặc là phá huỷ đều rất đáng tiếc.
Về phần người trong cốc, bình thường cũng không xuất cốc, võ công không phải đặc biệt cao, dùng nó chỉ là lãng phí.
Cho nên ta mới muốn đưa nó cho Tần công tử.”
Kỳ thực, nếu như Mạc Nguyệt có đủ kiên trì, có thể thật tình đối đãi Nhã Sóc Lam, như vậy biến dị kim tàm cổ này, sớm muộn gì cũng là của hắn, đáng tiếc hắn quá gấp gáp.
Tà Vu cốc lão cốc chủ nói khiến Tần Vô Song trầm tư nửa ngày, cuối cùng Tần Vô Song vẫn nhận biến dị kim tàm cổ: “Như vậy, ta liền nhận, chỉ là cốc chủ, biến dị kim tàm cổ này, rốt cuộc có tác dụng gì???”
Tà Vu cốc cốc chủ nheo lại con mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523391/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.