“Cô nương, ngươi không sao chứ?”
Thanh âm Tần Vô Phong ôn nhu hiếm có, Vân Thù bị bịt mắt thính giác càng thêm linh mẫn so với bình thường, thanh âm ôn thuần như rượu này khiến nàng mặt đỏ tới mang tai, từ nhỏ tới lớn, trái tim chưa vì người nào mà nảy lên, hiện tại lại kịch liệt nhảy múa.
“Ngô... Ngô...”
Vân Thù nỗ lực muốn trả lời Tần Vô Phong, tiếc rằng á huyệt của nàng bị điểm, căn bản là không nói được.
Khóe miệng Tần Vô Phong cong lên, dáng cười câu lên một tia tà nịnh:
“A... Đáng tiếc, một cô nương mỹ lệ như thế dĩ nhiên là một người câm.”
Hắn thở dài, bắt đầu cởi dây trên tay Vân Thù, tay Vân Thù vừa được tự do, liền lập tức giật miếng vải đen che mắt xuống.
Trên tay còn cầm miếng vải, Vân Thù ngẩng đầu, nhìn lên xem người cứu mình.
Khuôn mặt tuấn mỹ đến mức không thể xoi mói, lập tức ánh vào đôi mắt nàng.
Mày kiếm phi dương, đôi mắt màu mực, mang theo một chút lạnh lẽo, một chút ấm áp, mâu thuẫn khiến cho người ta yêu thương.
Trong lòng nam nhân này có đau thương, con mắt mâu thuẫn như vậy trong nháy mắt hấp dẫn toàn bộ tâm thần Vân Thù, ánh mắt di xuống, cái mũi thẳng tắp, đôi môi màu nhạt, dày mỏng vừa phải.
Đây là một nam nhân cực đẹp, nhưng không phải đẹp giống như nữ tử, trên người hắn không hề có một tia nữ khí.
Tần Vô Phong thấy Vân Thù ngơ ngác nhìn hắn liền có chút bực mình, thế nhưng đeo lên khuôn mặt Tần Vô Song, hắn liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523365/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.