“Ta ở chỗ này...”
Thanh âm trong suốt của một niên thiếu từ phía trước truyền đến.
Mọi người đưa mắt nhìn lại, đó là ở đây, niên thiếu sạch sẽ duy nhất.
Tóc của hắn chải rất cẩn thận, khuôn mặt thanh tú, nhãn thần sâu đậm, quần áo cũng tẩy trắng, nhưng cũng khá sạch sẽ.
“Liên tỷ tỷ.”
Niên thiếu kia không kiêu ngạo không siểm nịnh, gật đầu với Liên Phù.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng ngay cả một nụ cười cũng không có.
Đây là một niên thiếu lãnh ngạo, quật cường, cho dù là ở trong địa phương này.
“Tiểu mạc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra??? Ngô tiên sinh hắn vì sao...”
Niên thiếu đạm mạc hơi câu lên khóe môi, lộ ra một nụ cười châm chọc:
“Không có gì, chỉ là cái tên súc sinh mặt người dạ thú kia muốn xúc phạm tỷ tỷ ta, ta giáo huấn hắn một chút, hơn nữa chúng ta không có tiền, nên hắn cũng không tới nữa.”
“Cái này... Hương nhi nàng có khỏe không???”
Khuôn mặt thiếu niên bỗng nhiên ảm đạm xuống, bên trong con ngươi mang theo âm ngoan và sắc bén:
“Thân thể tỷ tỷ vốn rất yếu, lại bị kinh hách như vậy... Vài ngày sau liền ngã bệnh... Bởi vì không có tiền mua thuốc, mấy hôm trước, nàng đã đi...”
Sớm biết vậy, lúc trước không nên cố kỵ nam nhân kia là do Bạch Liên thánh nữ mời tới mà nhẹ tay với hắn.
Hẳn là, phế đi hắn, hoặc là giết hắn.
“Cái gì...”
Liên Phù kinh ngạc, tiếp theo đó là vô hạn tự trách:
“Xin lỗi... Ta không biết sẽ như vậy...”
Vân Khuynh kinh ngạc nhìn hài tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523314/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.