Ra khỏi sảnh lớn, Tần Vô Song liền buông lỏng thắt lưng Vân Khuynh, trên mặt tuấn mỹ vì Liên Phù mà hiện ra một tia lo lắng.
Vân Khuynh cau, dắt ống tay áo Tần Vô Song:
“Vô Song.”
Tần Vô Song dừng lại cước bộ, cúi đầu nhìn y:
“Ân???”
Vân Khuynh câu lên khóe môi anh hồng, giương mắt nhìn hắn, tự tiếu phi tiếu:
“Phù nhi biểu muội...”
“Ách...”
Tần Vô Song sắc mặt cứng đờ:
“Cái này, ta và nàng, chỉ là biểu huynh muội, không hơn.”
Tiếu ý bên môi Vân Khuynh nhạt đi:
“Ta không nói các ngươi có cái gì... Ta chỉ là muốn hỏi một câu Vô Song đối với hôn sự của Phù nhi biểu muội nghĩ thế nào.”
Tần Vô Song thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Vân Khuynh đi về phía trước:
“Ta giống đại ca, tin tưởng biểu ca nhất định có nguyên nhân của chính hắn, cũng không lo lắng, chỉ là Phù nhi... Thái độ của biểu muội, thật khiến người khác lo lắng.”
Ngón tay Vân Khuynh bị Tần Vô Song nắm lấy chậm rãi mở, xen vào kẽ tay của Tần Vô Song, mười ngón giữ chặt, hai bên dây dưa:
“Vô Song... Trong lòng ngươi, nàng, rốt cuộc là Phù nhi, hay là biểu muội???”
Tần Vô Song lần này cũng không dừng lại, chỉ là thoáng thở dài một chút:
“Khuynh nhi, ta thừa nhận, trong lòng ta, biểu muội đích thật là một người nữ tử không giống những nữ tử khác...
Thế nhưng, ta chỉ là kính nể lúc nàng thể nhược nhiều bệnh lại không oán trời trách đất, ngược lại lại thiện lương như vậy mà thôi...
Chuyện nàng làm, đã từng nói qua, từng khiến ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523310/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.