“Vân nhi, mấy ngày nay, ngươi ở Tần phủ thế nào??? Đã quen chưa???”
Chờ đến khi Hiên Viên Liệt Thiên cáo từ rời đi, Tần Vô Phong lập tức xuất ra phong độ của đại ca quan tâm Vân Khuynh.
Vân Khuynh cũng ôn hoà gật đầu nói:
“Rất tốt, chỉ cần có Vô Song, đâu cũng là nhà, huống hồ người trong Tần phủ đều đối tốt với ta như vậy.”
Tần Vô Phong giật mình, thần sắc ảm đạm xuống.
Có Vô Song... đâu cũng là nhà...
Hai người này, thật đúng là...
Đệ đệ và ‘Đệ muội’ của hắn ân ái như vậy, hắn hẳn là hài lòng, thế nhưng, vì sao hắn cảm giác ngực đau nhức đến mức không thể hô hấp???
Mấy ngày này vẫn không gặp Vân Khuynh, nguyên tưởng rằng loại ảo giác kỳ quái quỷ dị này đã tiêu thất.
Thế nhưng, hôm nay, lần thứ hai nhìn thấy y, cảm giác lại cường liệt còn hơn dĩ vãng...
Hắn đối với tâm tình vô căn cứ của mình, xem ra là đã hiểu sâu hơn không ít...
Tần Vô Song nhìn ra thần sắc buồn bã của ca ca nhà mình, trong lòng ‘Lộp bộp’ một chút, cánh tay ôm eo Vân Khuynh bỗng nhiên buộc chặt:
“Đại ca, tam đệ, Phù nhi vừa rồi khiến ta rất lo lắng, ta muốn mang Khuynh nhi qua đó xem một chút...”
Đôi mắt lợi hại của Tần Vô Phong đã mất đi quang minh dĩ vãng, khoát tay áo:
“Các... Ngươi, đi đi.”
Tần Vô Hạ lập tức nhảy dựng lên:
“Ta cũng muốn đi.”
Tần Vô Phong lông mày anh tuấn cau lại:
“Vô Hạ lưu lại, chút nữa còn phải giúp ta xử lý vài việc.”
“A!”
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523309/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.