Đối với Tần Vô Hạ, Vân Khuynh có chút không nói gì, Tần Vô Hạ không có lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Vô Phong, cũng không có ôn nhu của Tần Vô Song, hoàn toàn giống một tên tiểu quỷ bốc đồng.
Thế nhưng, từ điểm Tần Vô Hạ không trả thù y, liền có thể thấy, đáy lòng Tần Vô Hạ kỳ thực vẫn rất thiện lương.
Nếu Tần Vô Hạ dù thế nào cũng sẽ không làm y bị thương, như vậy, y liền nghiêm túc nghe Tần Vô Hạ dự định để y thế nào phụ trách.
“Tốt, tam đệ nói muốn ta phụ trách thế nào???”
Tiếng tam đệ này, Tần Vô Hạ nghe vào phi thường khó chịu.
Tuy rằng Vân Khuynh là ‘Nhị tẩu’ của hắn, thế nhưng, để một tiểu mèo hoang không lớn hơn hắn bao nhiêu gọi hắn tam đệ... Thật sự là kỳ cục.
“Tiểu mèo hoang... Ách, là Khuynh Khuynh, ngươi cũng đừng gọi ta tam đệ, ta nhìn không ra ngươi có điểm nào giống ca ca ta, tam thiếu gia, hoặc Vô Hạ, ngươi tùy tiện kêu.”
“... Tam thiếu gia.”
Tên Vô Hạ hẳn là lưu cho thê tử tương lai của hắn và Vô Song đại ca bọn họ gọi, y không được gọi hắn tam đệ vậy gọi tam thiếu gia đi!!!
“Lúc ngươi băng bó cho ta cũng thấy, ta bị ngươi phá tướng, bị hủy dung, một thân mình đầy thương tích, dù thế nào, ngươi cũng phải bày tỏ, đúng không???”
Tuy rằng giọng điệu Tần Vô Hạ ôn hòa, khuôn mặt cũng không dữ tợn như trước, thế nhưng Vân Khuynh vẫn cảm giác có một cỗ hàn ý theo sống lưng bò lên.
“Ta đã giúp ngươi băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523299/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.