Đôi ngươi trong vắt như nước hồ thu đảo nhẹ, ánh mắt lạnh lùng thấu triệt của Vô Song công tử lướt qua người Trương Tẫn Nhai, nhàn nhạt nói: “Vi sư năm lần bảy lượt dặn dò ngươi phải ngoan ngoãn ở lại tiểu lâu Hoàng thành, lời của vi sư, ngươi xem là gió thoảng qua tai có phải không?”
Tiêu rồi, công tử quả nhiên là nổi giận.
Trương đồng học định giở chiêu nũng nịu xoa dịu công tử để qua truông: “Công tử, Tẫn Nhai nhớ người mà…”
“Tiếu mỗ có việc phải cùng các vị đại nhân thương lượng. Vân Hỏa, sai người đưa Tẫn Nhai trở về kinh.”
“Dạ, công tử!” – Vân Hỏa là mẫu người hành động, lúc nào cũng luôn trong tư thế sẵn sàng phục mệnh, ngay lập tức tóm lấy Trương tiểu bằng hữu lôi ra ngoài!
“Công tử, con mới vừa tới mà…. Ơiiii… Công tử, sau này đồ nhi không dám vậy nữa mà!! … Công tử… Công tử ơiiiiiiiiiii!”
Mặc kệ Trương Tẫn Nhai luôn mồm kêu réo thảm thiết, nhưng Vân Hỏa thiết diện vô tư vẫn một mực giả điếc không thèm nghe, tha cậu nhóc đang giãy đành đạch càng lúc càng xa.
Mà, từ đầu đến cuối, Vô Song công tử hoàn toàn không tỏ ra dù chỉ một mảy may mềm lòng muốn giữ lại.
Những kẻ đi theo chứng kiến hết thảy đều trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, không hẹn mà cùng nhận xét: công tử đúng là nghiêm sư, rất biết dạy dỗ học trò.
Lý Sinh Hổ dè dặt nói: “Công tử, như vậy phải chăng không được hay lắm?”
Đôi mắt thăm thẳm sâu không thấy đáy của Vô Song công tử nhàn nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-thien-ha-loan-the-phon-hoa/1493397/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.