“Vân Hỏa, ngươi nói thử xem, trên thế gian này cái gì là quý giá nhất?”
Vân Hỏa ngẩng đầu lên, nhận thấy sắc mặt công tử trầm lặng như nước hồ sâu, chẳng gợn ba đào: “Mất rồi lại được, được rồi lại mất. Giữa được và mất, mới thấy những gì đang có trước mắt mới chính là trân quý nhất trên đời.”
Không phải quyền thế địa vị, chẳng phải lợi lộc công danh, thậm chí càng không phải là lưu danh thiên cổ, mà chính là người còn ở ngay trước mặt… Thế thôi.
Một Vân Hỏa trước nay chưa từng dám phản đối công tử, ngay lúc này lại không biết lấy đâu ra dũng khĩ, thấp giọng: “Nếu như yêu là phải thống khổ đau đớn như công tử cùng Bệ hạ, Vân Hỏa cam tâm tình nguyện không bước vào.”
Vô Song công tử mỉm cười nhẹ nhàng khoan dung. Đôi đồng tử trong trẻo thuần khiết mà sắc như dao băng xẻ nước phản chiếu cả trời đêm mênh mông tinh tú, lấp lánh lung linh: “Cho nên mới nói, ngươi vẫn chưa hiểu…”
Vân Hỏa dời ánh mắt đi nơi khác, không dám tiếp tục nhìn y nữa.
“Nếu như, một người nào đó có thể khiến ngươi không màng bất cứ điều gì, bằng lòng ở cạnh bên bồi bạn, có thể khiến ngươi cam tâm tình nguyện mà hy sinh hết thảy… Đợi cho đến ngày ấy, Vân Hỏa tự nhiên sẽ thấu suốt thôi.”
Đôi mắt của người trẻ tuổi kiên cường từng tôi luyện qua thập tử nhất sinh, giờ đây trong đôi mắt ấy xuất hiện một loại sắc thái gọi là mờ mịt, mông lung, hoang mang vô định: “Nhưng mà, rõ ràng biết sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-thien-ha-loan-the-phon-hoa/1493396/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.