Vô cùng vất vả mới tạm giải quyết ổn thỏa mọi sự vụ lớn nhỏ của Vương phủ, lại còn phải trấn an, thu xếp thật chu đáo cho Thuần Dương công chúa, Định Quốc Vương gia mệt lả người, lê tấm thân già nua vô lực về sương phòng, vừa nhấc bước qua ngưỡng cửa đã nhìn thấy Lan Di đang len lén lau nước mắt, đôi ngươi u buồn đỏ hoe.
Nhìn thấy người, Lan Di liền cuống quít gạt lệ qua loa, cố bày vẻ mặt tươi cười hoan hỉ: “Về rồi sao?”
“Sao nàng lại khóc?” – Lão Vương gia đến ngồi cạnh, ân cần hỏi han, trong lòng cũng nhóm chút dự liệu chẳng mấy tốt đẹp, “Có phải… không tìm được Càn nhi hay không?”
Bà khẽ lắc đầu, lại một cơn thắt lòng. Mường tượng lại… Bà vừa hỏi hạ nhân Vô Song công tử ở đâu, liền vội vã đến, quả nhiên, nhìn thấy Quân Càn ở đó…
Nhưng bà không ra mặt mà nấp ở một nơi kín đáo, hai người họ không thể nhìn thấy.
Bởi vì, bà nhìn thấy hai nam tử, hồng y hỷ phục phi thường diễm lệ, mỗi người một đầu hồng cân rực lửa định tình, trang trọng bái đường…
Rồi, bà thấy, trên khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết của Tiếu Khuynh Vũ, lệ châu như mưa sa, Phương Quân Càn ôn nhu ôm lấy, dịu dàng vuốt lệ…
Và rồi, bà lại nhìn thấy hai nam nhân thế sở bất dung ấy gắt gao ghì chặt, triền miên hôn siết, như cả hai đã hòa thành một, không thể chia cắt, không thể tách rời.
Lan Di bàng hoàng, cảnh tượng trước mắt bà, rõ ràng bội nghịch luân thường, rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-thien-ha-loan-the-phon-hoa/1493323/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.