“Quân Càn… Quân Càn đâu rồi?” – Lão Vương gia bộ dáng hớt hơ hớt hải, trán đầy mồ hôi, cả người luống cuống, hổn hển nói không ra hơi, “Cuối cùng sao lại ra nông nỗi này? Cát thì sắp đến, đại lễ bái đường không thể trì hoãn, Thuần Dương công chúa lại thọ thương, Càn nhi thì biến mất chẳng chút tăm tích. Cái này… cái này chẳng phải làm cho cả thiên hạ chê cười chế giễu hay sao?”
Lan Di vội vàng trấn an: “Vương gia đừng nóng vội, chàng mau vào hỷ đường tiếp đãi tân khách đừng để họ bỏ về, thần thiếp đi tìm Càn nhi!”
“Ta chỉ e đến lúc đó đã quá giờ lành bái đường!”
Lan Di gượng cười đau khổ: “Vương gia, vậy… bây giờ, bất đắc dĩ chúng ta phải chuẩn bị một chút thủ đoạn. Tìm được đương nhiên không còn gì tốt bằng, bất quá không thể tìm thấy…”
Định Quốc Vương gia vung tay, vừa phẫn nộ, vừa như kiệt sức: “Bổn vương đã tìm được một người có dáng dấp cùng diện mạo hao hao Quân Càn. Nếu tìm mãi không ra, đành để người đó thay nó bái đường chứ biết làm sao!”
Lan Di thở dài than nhẹ: “Đến nước này, cũng chỉ còn cách đó thôi!” Có điều, bà vẫn băn khoan tận đáy lòng: đêm động phòng hoa chúc lại để tân nương độc thủ không khuê (1),không khỏi…
Mà…, ngộ biến phải tùng quyền, chẳng ai muốn như vậy cả…
Đang lúc cả trên dưới Định Quốc Vương phủ nháo nhào hỗn loạn tưởng chừng muốn xô nghiêng lật ngược vì sự mất tích đột ngột của tân lang – Phương Quân Càn Phương tiểu hầu gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-thien-ha-loan-the-phon-hoa/1493322/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.