“ Ngươi nói cái gì? Nói lại cho trẫm nghe?”
Nam nhân run run tay nắm chặt lấy tay của thiếu niên đang nằm trên giường, giọng nói trầm thấp mang theo một tia giận dữ làm đám thái y ở dưới khiếp sợ không thôi, run cầm cập.
“ Thần… Chúng thần đã cố hết sức. Chuyện…chuyện này…Cửu hoàng tử…vết thương…thương chỉ đâm lệch tim vài li. Không thể cứu chữa…”
“ Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng.”
“ Hoàng thượng khai ân, hoàng thượng khai ân…”
“ Cút, cút hết đi cho ta.”
Mọi người vội vã lui xuống, trong Hàn Mai cung chỉ còn lại Hiên Viên Ngạo Thiên cùng Lưu Diệp Phong, thêm một Lý Nhược lặng lẽ đứng bên cạnh.
Trong phòng, không khí trầm lặng an tĩnh đến đáng sợ.
Chỉ có tiếng xin lỗi không ngừng của một người nam nhân vốn luôn uy vũ khí thế.
Giọng nói khàn khàn mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.
Thiếu niên dung mạo tuyệt mĩ nằm trên giường vẫn như đang ngủ, hơi thở dần dần trở nên yếu ớt hơn, khuôn mặt hồng hào ngày thường nay tái nhợt…
Lý Nhược cúi đầu, không hề nhúc nhích như một pho tượng gỗ vô tri. Hắn cắn môi đến bật máu
Nhìn nam nhân vẫn luôn thấp giọng thì thào bên tai thiếu niên, đôi mắt lộ ra chán ghét, oán hận.
Nếu không phải tên hoàng đế này, thiếu gia sẽ không chọn cái chết.
Nếu không phải gã, thiếu gia sẽ không chết.
Thiếu gia, Lý Nhược sẽ mang thiếu gia rời khỏi nơi này, hoàng cung này không dành cho thiếu gia, nam nhân kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-dia-tan/2690754/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.