Người ta thường nói, ngươi không đi tìm rắc rối thì rắc rối lại tìm đến mình. Ví như hôm nay Phong nhi của chúng ta ( Thiên: của ai?? * trừng mắt lạnh * – Nguyệt: của anh * lăn lăn khóc *) đang ngồi thảnh thơi trong ngự hoa viên. Chẳng phải hắn yêu cây yêu cỏ gì đâu. Chẳng qua trong ngự hoa viên trồng một số loại cây rất thích hợp để hắn dụng dược. Vì chẳng mấy người biết được loại cây độc dược nhưng tuyệt đẹp này có hại, vì chỉ mùa ra phấn nó mới có hại, mà phấn của nó lại được bọc trong hoa, nên suy cho cùng nó cũng không bay ra nhiều. Thành ra nó lại là loại hoa vô hại.
Thôi dừng đề tài hoa hoét ở đây, rắc rối của chúng ta nó nằm ở phía ngoài bụi hoa hoa cỏ cỏ.
Hôm nay, đẹp trời, Lưu Diệp Phong rất có nhã hứng thảnh thơi đi ngắm hoa ngắm cỏ. Nhưng có người lại không như thế. Cơ quý phi ung dung nhàn hạ thích đi chọc vào ổ kiến lửa.
Thấy Lưu Diệp Phong ngồi trên đình nghỉ mát, nàng liền đến. Từ lâu đã ngứa mắt đứa nhỏ này. Không biết từ đâu chui ra, lấy hết sủng ái của hoàng thượng dành cho con nàng. Nàng bước tới, định chờ Lưu Diệp Phong vấn an mình. Nhưng hắn lại cứ nghêng ngang ngồi, liếc cũng không liếc nàng một cái.
Tức giận, nàng thét lên
“ Thị vệ đâu. Giữ cửu điện hạ lại. Ta phải dạy dỗ hắn.”
Lưu Diệp Phong bị thét oanh oanh, đành liếc lên nhìn nữ nhân đang hô to gọi nhỏ. Lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-dia-tan/2690728/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.