Đêm tối một mình một đường, âm lu lạnh lẽo, tuyết trắng rơi dày. Nguyệt Lam chạy theo con đường dẫn vào Chỉ An, tất nhiên dấu chân phải xoá hết. Đây là lần đầu tiên cô ra ngoài một mình như vậy, ánh trăng trên kia cũng không thèm soi đường. Một mảng tối mịt mù, chân nhỏ cứ đi, cành cây phía sau loạt xoạt xoá dấu vết. Bỗng đâu nghe tiếng ngựa phía sau, lắng tai nghe kỹ thì là xe ngựa. Đoán rằng người của Cung Dịch Nam Dương đến, chắc chắn sẽ biết hắn đã chết và lùng sục khắp nơi. Cô nghĩ rằng không thể đi nữa, liền chui vào một bụi rậm ven đường ngồi.
Hi vọng trong này không có rắn rết hay con gì đáng sợ. Ngồi co lại trong bụi cây, xung quanh chỉ có tiếng rào rào gió thổi. Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, trên người chỉ có áo choàng đen, cũng sắp bị đông cứng.
Tiếng ngựa càng lúc càng gần, dừng lại bên kiệu của Cung Dịch Nam Dương. Sau đó là truyền đến tiếng kêu thất thanh, đoán chừng của Hiệu công công.
- Chủ tử, chủ tử.
- Ai làm ra chuyện này?
- Mau vào thành, nhanh lên.
Ba chiếc xe ngựa nhanh chóng nối nhau trở vào thành. Đợi họ đi khuất con đường, cô mới từ từ đi ra, lại men theo lối cũ trở về. Từng bước chân lững thững, bóng dáng trở nên vô hồn, nặng nề rời đi.
Ta trả thù được rồi!
- Tam vương phi.
Một bóng đen nhanh chóng đạp lên những cây lớn đứng trước mặt cô. Nguyệt Lam ngước lên, là Thập Thất, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc-nuong-tu-ta-tu-noi-khac-den/2734736/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.