Nàng cùng họ đi ra thành chơi, một lát sau, Hạ Đào chợt chạy đến, khuôn mặt trắng bệch mặt cắt ko còn một giọt máu, đôi mắt chỉ chực trào thấy nàng liền không nhịn được rơi lệ, trên vầng trán là ướt đẫm những giọt mồ hôi bết tóc.
Lúc ấy nàng vẫn còn đang ăn kẹo hồ lô ở vườn thượng uyển, Hạ Đào tỷ chạy tới liền sà vào nàng còn chưa hết sửng sốt. Tỷ ấy khóc đến ướt đẫm vai áo nàng, môi mấp máy mãi khoobg thốt nên được gì ngoài những âm thanh thều thào vừa thê lương lại khản đặc như bị kìm nén bấy lâu:
- Thư....tiểu thư....nương người.....hoàng thượng......người.....
Nàng sinh ra đã rất giảo hoạt, nhìn thấy được điều không hay, sắc mặt đại biến kéo cánh tay xụi lơ nhẹ như tơ của tỷ ấy cùng hướng đến cung điện đang họp bấy giờ mà chạy đến
Phía sau là Ngọc Ly tỷ tỷ, đúng nhan thanh tú ngọc ngà phẳng lặng như một hồ nước cũng phải hối hả buông bỏ cuốn sách trên tay xách váy đi theo.
Nhưng người duy nhất có nhiều khúc mắc không hẳn chỉ có điều không phải là nàng mà là Tam hoàng tử, người đang nằm bệch xuống bãi cỏ ngắm nhìn những tia nắng xuyên qua tán cây lỗ chỗ xuống nền nước xanh và sâu thăm thẳm, như lòng dạ của người cha yêu quí của hắn vậy.
Không thể chối bỏ, phớt lờ hay chê giấu, tối hôm đó, hắn nghe được những gì, tối hôm đó hắn chứng kiến những gì....
Tuy vậy, hắn vẫn phất tay chạy theo, dù không thể cứu vãn được gì nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc-khuynh-thanh-thien-tai-trieu-hoi-su/3114022/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.