Đi vào trong nhàm tỷ thậm chí còn cố ý tảng lờ ten nam nhân kia đang nhàn nhã ăn nho kia đi thẳng vài phòng riêng, tà áo hồng hồng đi phía sau phiêu bồng. Người ta nói mỹ nhân đẹp nhất là khi ưu sầu đúng là không sai chút nào cả, ngay lúc này, cô đẹp tựa một đoá hoa mẫu đơn ưu tư đến mức câu hồn của Bạch Điểu đi đến tận nơi nào không biết.
Đi đến phòng ngủ của mình, Hạ Đào hít một hơi thật sâu bước vào ngay trong cái tủ áo gói gọn một góc phòng, nhập một cái, một viên thuốc màu ngọc vừa tròn một cách hoàn mỹ tuyệt đẹp lại xanh một cái màu dễ chịu như bầu trời chiều tà:
- Khi xưa, là sư phụ sợ muội không chịu nổi cú sốc nên đã xoá trí nhớ của muội. Nhưng người biết, dấu một thời gian chứ không thể cứ giấu mãi mãi, nên trước khi người bế quan đã đưa lại cho tỷ....
Trầm ngâm một lúc lâu, một vạt áo hông hồng lướt nhẹ trước mắt nàng, thân ảnh nhẹ như mây sà vào lòng Nguyệt Thiên Thư, đôi mắt sớm ngấn lệ, khoé mắt đỏ hoe:
- Muội thật sự muốn nhớ sao? Sao không quên đi, nhiều khi ngu ngốc cũng chính là một ân huệ lớn. Tại sao vẫn....- Cô gạt đi những giọt nước suýt chút nữa lại lăn kia, hạ giọng trong trẻo tiếc nuối.- Nếu được lựa chọn, tỷ muốn mình là người bị tẩy não...
Nàng không những sững sờ mà còn ngạc nhiên bàng hoàng bội phần, hai chân như hoá đá, nền động cũng tựa như làm bằng cát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc-khuynh-thanh-thien-tai-trieu-hoi-su/3114012/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.