Cuối cùng ba người con gái các nàng phải đi ra ngoài nhường chỗ cho nam nhân không rõ kia ở lại.
Hạ Đào ngay lập tức đem tất cả mọi chuyện mà đã xảy ra kể lại cho nàng. Nó nghe xong liền đứng lên vỗ ngực dậm chân:
- Hừ! Tên ưng kia dám chiếm tiện nghi của tỷ tỷ ta! Thật đáng chết! Chốc nữa ta sẽ dần hắn ra thành bột mì cho mà xem.
Dù thể vẫn miệng mở rộng cười sang sảng.
Bất chợt bỗng dưng nhìn xuống một hồ nước trong veo nhớ lại thân áo xanh như ngọc của Thái tử, tâm liền chùng xuống mấy phần, mi mắt rũ xuống đpej tuyệt, phía sau lưng, chân trời đã nhuộm một màu đỏ ối của ánh bình minh:
- Tỷ tỷ, tỷ có gì dấu muội đúng không?
Nàng cất tiếng nói nhẹ như tiếng chuông reo bạc, tựa như một làn gió mạnh cũng đủ sức để mang nó đi mất. Nhưng rơi vào tay của Hạ Đài chẳng khác gì tiếng động đất giận dữ, núi lửa gào thét, cô hoảng loạn, đôi mắt nâu xinh đẹp có biến, chút rung động:
- Muội, hôm nay muội ra ngoài đã gặp ai?
- Rất nhiều người!- Nàng quả quyết trả lời ngay, ánh mắt dừng nơi cô không rời đi, rạo rực như lửa đỏ, nhiệt huyết và tò mò, kèm thêm chút mạnh luêtj muốn thiêu cháy bức màn bí mật kia ngay lập tức.
Cô chạm rãi tựa vào một tảng đá im lặng.
- Tỷ, rốt cục mọi chuyện là sao? Còn chuyện mà muội chưa biết hay sao?-Nàng nhíu mày, ánh mắt không đổi, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc-khuynh-thanh-thien-tai-trieu-hoi-su/3114010/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.