Chương trước
Chương sau
Tương truyền, khi xuống hoàng tuyền phải đi qua cần nại hà, còn phải uống mạnh bà canh, cho dù lúc trước nam nữ yêu nhau mặn nồng như thế nào, chỉ cần một chén mạnh bà thang, có thể làm người ta hoàn toàn quên đi mọi truyện trước đây trên nhân thế, trí nhớ hoàn toán xáo rỗng.

Thời điểm Đoạn Thuấn Kiệt tỉnh dậy, trong nháy mắt cảm thấy như mình bị ảo giác.

Ánh mắt chạm tới thân ảnh bên cửa sổ, tâm nhịn không được liền đập nhanh —— tuy rằng chỉ nhìn lướt qua nhưng hắn vẫn có thể nhận ra đó là bóng dáng làm hắn đau lòng.

Không may mắn có thể uống mạnh bà thang, giờ phút này phải đối mặt với bản thân vô lực, đối mặt với tình cảm tàn khốc trên thế gian này.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Đoạn Thuấn Kiệt, ban đầu Hiên Viên Tây Thành vẫn đang quay lưng về phía hắn từ từ quay người lại. Ánh chiều tà hoa lệ soi sáng trê người y, dây vàng áo ngọc càng tăng thêm cho gương mặt cùng thân hình hoàn mỹ làm cho y như là một người chưa bị thế gian này làm vẩn đục.

Hai người không nói gì nhìn nhau, Hiên Viên Tây Thành chậm rãi bước đến bên giường. Nhìn sắc mặt y không thay đổi bước đến gần, Đoạn Thuấn Kiệt xấu hổ cùng bối rối đến cực điểm, nếu tay chân không phải đầu bủn rủn, chỉ sợ hắn đã sớm nhảy xuống giường mà chạy đi.

Biểu tình Hiên Viên Tây Thành so với bình thường có chút bất đồng, y nhìn Đoạn Thuấn Kiệt mang theo một phần tâm tình xa lạ, lại dường như đang tự hỏi mình điều gì đó, ánh mắt lại giống như lần đầu hai người họ gặp mặt.

“Vì cái gì muốn tự sát? Đến tột cùng ai sai ngươi đến ám sát ta?” Muốn mở miệng, nhưng nhìn ánh mắt ác liệt của nam nhân này là tâm Đoạn Thuấn Kiệt liền đau.

Không thể trả lời vấn đề này, cũng vô pháp đối mặt với ánh mắt của y, Đoạn Thuấn Kiệt chỉ có thể trốn tránh, không nói gì quay người đưa lưng về phía Hiên Viên Tây Thành, hắn không thể đối mặt với người đã cướp đi tình yêu của hắn cùng ánh mắt nhiệt tình kia.

Hiên Viên Tây Thành cũng không nghĩ buông tha: “Ta phái thám tử theo ngươi để bắt những tên dư nghiệt Bình Nam kia, nhưng hắn ta lại đem ngươi đang tìm cái chết về, nếu không phải nhờ ta, hiện tại ngươi đã không còn trên đời này, chính vì vậy ngươi phải nói sự thật cho ta biết!”

Nguyên lai Hiên Viên Tây Thành cho mình sống sót là muốn dò hỏi những người còn lại của Bình Nam, Đoạn Thuấn Kiệt cười khổ.

Tâm của hắn giống như trúng phải độc dược nhẹ, giờ phút này nản lòng, thậm chí ngay cả nửa câu cũng không muốn nói.

“Không nghĩ sẽ nói sao?” Hiên Viên Tây Thành giống như ngạc nhiên khơi mào mi mắt, không chút hoang mang ngồi xuống, “Trong cung có bao nhiêu người, ta có biện pháp để bọn họ nói ra... “

Nhìn Đoạn Thuấn Kiệt lộ ra biểu tình chán ghét, Hiêm Viên Tây Thành cười cười rồi nói tiếp: “Bất quá ta cũng không muốn dùng biện pháp này, ta có biện khác để làm ngươi cầu nói cho ta biết.”

Không có nói thêm gì nữa, Hiên Viên Tây Thành đã đem chăn trên người Đoạn Thuấn Kiệt đoạt đi, trên người hắn bây giờ chỉ có quần trong, nhìn Hiên Viên Tây Thành nhanh chóng lạp xả quần trong của mình, Đoạn Thuấn Kiệt lập tức nóng vội, nghĩ muốn đẩy Hiên Viên Tây Thành ra, nhưng phát hiện ngay cả đầu ngón tay đều không thể cử động.

“Ngươi...” Hắn vừa tức vừa vội, trơ mắt nhìn Hiên Viên Tây Thành đem đồ của mình cởi ra.

Khẩu khí của Hiên Viên Tây Thành thập phần thoải mái: “Nga, đã quên nói cho ngươi biết! Tuy độc đã được giải nhưng vẫn còn sót lại một ít, chỉ sợ hai ba ngày nữa tay chân ngươi vẫn không thể cử động được.”

Một bên nói một bên thoát ngoại bào, cầm hai chân Đoạn Thuấn Kiệt đặt lên lưng mình, tư thái thập phần *** mỹ liêu nhân.

Tuy rằng tay chân bủn rủn không có thể nhúc nhích, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn cảm thấy được phía dưới mình đang bị xâm phạm, nhìn thấy ngón tay hắn vẽ loạn dầu vừng, Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy sắp điên mất.

Vẫn không thể nào quên được cảm giác bị lăng nhục trước đây. Đoạn Thuấn Kiệt chịu không nổi tư thế nằm dưới thân Hiên Viên Tây Thành, rồi lại không biết làm cách nào ngăn cản tên vô sỉ này, trong lòng vừa tức vừa vội, trong nhất thời ngay cả nửa câu hoàn chỉnh cũng không nói được.

Thái độ vẫn ung dung trừu sáp vào cơ thể Đoạn Thuấn Kiệt, nhìn biểu tình thống khổ của Đoạn Thuấn Kiệt, Hiên Viên Tây Thành lại cảm thấy thành công mà vui cười.

“Nói cho ta biết, bằng không ta sẽ gọi ngươi đến đây, ta nghĩ Tư Kì cũng muốn nhìn thấy ngươi.....” Hiên Viên Tây Thành vẫn ác liệt như thế, nụ cười đáng giận kia làm cho Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy vui lòng.

“Chẳng lẽ ngươi.....không sợ so với ta ngươi càng thân bại danh liệt sao?” Cảm giác được ngón tay Hiên Viên Tây Thành ác liệt chạm vào nơi mẫn cảm, Đạn Thuấn Kiệt nghĩ muốn liều mạng nhịn xuống thở dốc, vẫn không thể nào nói một câu hoàn chỉnh.

Hiên Viên Tây Thành liền cười ha ha, “Đoạn Thuấn Kiệt a Đoạn Thuấn Kiệt, ngươi cũng là một người trưởng thành, như thế nào lại vẫn khờ dại như thế! Để cho Âu Dương Tư Kì biết cái gì ta phải vội vàng, ta có cách làm nàng không thể nói chuyện xấu của ta với người khác!”

Nghe y nói làm tâm Đoạn Thuấn Kiệt nhói đau, sắc mặt cũng lập tức tái nhợt. Mọi chuyện xảy ra, Tư Kì hoàn toàn vô tội, lại bị cảm tình của mình với Hiên Viên Tây Thành liện lụy, đến nỗi trở thành thiên chi kiều nữ lưu lạc, lại bị hôn phu ruồng bỏ.

“Ngươi không thể đối với nàng như vậy! Nàng còn hoài hài tử của ngươi, ngươi làm vậy không thấy mình quá tàn khốc sao?” Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy cảm thương cho muội muội đáng thương có mắt không tròng.

Hiên Viên Tây Thành cười cười, tư thái tùy ý đem tay ra khỏi mật huyệt, tinh thần sảng khoái lập tức đem nơi gắng gượng của mình sáp nhập.

“Ngươi không thấy bây giờ ngươi quan tâm tới người khác thật buồn cười sao? Chuyên tâm đi.” Vỗ vỗ mông Đoạn Thuấn Kệt, y tựa hồ không muốn nói nhiều, chỉ đong đưa truy đuổi khoái cảm tuyệt đỉnh.

Đoạn Thuấn Kiệt dùng sức cắn chặt răng muốn nhịn xuống khoái cảm mềm yếu, chính vì như vậy đã hao hết khí lực của hắn, đã mất hết sức lực cùng Hiên Viên Tây Thành nói về chuyện Âu Dương Tư Kì.

Trong không gian chỉ còn tiếng thở dốc cùng thanh âm ma sát thân thể thẳng đến khi Hiên Viên Tây Thành tiến đến đem nhiệt khí bắn vào sâu trong cơ thể hắn, điểu này làm cơ thể Đoạn Thuấn Kiệt muốn phát điên cũng ổn định xuống.

Đơn giản sửa lại quần áo, Hiên Viên Tây Thành đem Đoạn Thuấn Kiệt kéo xuống. Hai người dùng tư thế vô cùng thân thiết tựa vào nhau.

Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy như sinh ra ảo giác, giống như trở lại thời gian ở Ngôn gia trang, cùng Hiên Viên Tây Thành thân mật như ái nhân, cùng nhau chia sẻ tình ái ngọt ngào.

Lý trí nhất thời nhắc nhở chính mình: Trước mắt chính là độc hoàng tử Hiên Viên, không còn là Ngôn Tây Thành ôn nhu thần bí. Tuy rằng tàn khốc, như sự thật chính là sự thật, cho dù tìm mọi cách trốn tránh cũng không cách nào thay đổi.

“Lại nói tiếp chúng ta cũng coi như lão phu thê...” Hiên Viên Tây Thành nói ra một câu không giống như chính y có thể nói ra, “Cũng không nhất thiết phải diệt đường của nhau.”

Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy y có chút kỳ quái, nhịn không được nhìn y một cái.

Hiên Viên Tây Thành chính là ảm đảm cười, rồi nói tiếp: “Hiện tại ta chính là người của Đại Đồng, nếu ta nguyện ý lưu ngươi lại bên người, vậy ngươi có nguyện ý vì Đại Đồng?”

Như thế nào cũng không nghĩ y lại đề nghị như thế, Đoạn Thuấn Kiệt bất ngờ đến không kịp đề phòng nhất thời sửng sốt.

“Ngươi không phải muốn ta đối với Âu Dương Tư Kì tốt hơn sao? Chỉ cần ngươi đáp ứng, muốn ta thu nàng làm thiếp thị cũng không có gì khó, ngươi cũng không còn cảm thấy có lỗi với nàng.”

Vốn phải nói ra lời cự tuyệt đề nghị của Hiên Viên Tây Thành. Nhưng sự thật Bình Nam đã suy tàn không thể nào cứu vãn, tuy mình nếu chuyển hướng làm trướng hạ của Hiên Viên Tây Thành là hành vi phản bội không thể tha thứ, nhưng nếu có thể đổi lấy hạnh phúc của muội muội, tựa hồ đây là giao dịch không quá xấu.

Chính là đối với sự giả dối của Hiên Viên Tây Thành có chút sợ hãi, thật sự không biết Hiên Viên Tây Thành như thế nào lạ đưa ra đề nghị này.

Thực sự sở hãi một khi mình đã gật đầu, lập tức sẽ đối mặt với sự thật bi thương.

Nhìn Đoán Thuấn Kiệt do dự, Hiên Viên Tây Thành cư nhiên biết lí do. Y cũng không lên tiếng, chờ Đoạn Thuấn Kiệt quyết định.

Đoạn Thuấn Kiệt cư nhiên do dự, hắn cùng Hiên Viên tây Thành là địch không phải là bạn, nhưng mà tình huống bây giờ đã xấu đến không thể xấu hơn.

Có lẽ hắn nên buông tay, hắn chỉ hy vọng người thân duy nhất trên đời của mình được hạnh phúc.

Quay đầu, nhìn ánh mắt mỉm cười của Hiên Viên Tây Thành, Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy chua sót. Có lẽ lựa chọn như thế này làm hắn thống khổ, hắn sợ chỉ chậm một lúc hắn sẽ không thể nào chấp nhận.

Nhìn Đoạn Thuấn Kiệt chậm rãi gật đầu, Hiên Viên Tây Thành liền tươi cười.

Y sớm biết Đoạn Thuấn Kiệt không thể cự tuyệt, dù sao hắn có lẽ đã yêu đến không thể kiềm chế cảm xúc của mình?

Nhẹ nhàng đem nam nhân tiến vào thân thể mình hôn nhẹ, Hiên Viên Tây Thành tựa hồ cấp ra một lời hứa hẹn.

Đại Đồng công thành đã trôi qua bình an ba tháng, nguyên thống soái Bình Nam Quân, cũng là Bình Nam vương Đoạn Thuấn Kiệt chính thức quỳ hàng Đại Đồng, mà công chúa của Bình Nam Âu Dương Tư Kì cũng trở thành phi trong phủ Thất hoàng tử Hiên Viên Tây Thành.

Bình Nam vương quy hàng đã gây nên sóng to gió lớn, trong đoạn thời gian ngắn ba chữ Đoạn Thuấn Kiệt ai cũng biết đến là người vô ơn bội nghĩa cùng đồ đệ vô sỉ phản bội sư môn, thế gian ai cũng chán ghét, thấy Đại Đồng khí thế tấn công Bình Nam chủ động hướng triều đình qui hàng.

Còn lại một ít quân đội phản loạn còn lại không chịu quy hàng, đã bị Hiên Viên tây Thành cùng Bình Nam vương Đoạn Thuất Kiệt liên thủ quét dọn, trong khoảng thời gian ngắn, nguyên bản Đại Đồng hoàng triều từ từ suy thoái đã dần dần khôi phục nguyên khí, một lần nữa trở thành quốc gia hùng mạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.