Chạy nhanh chạy chậm, chạy không kịp thở vẫn không kịp ra tay, chỉ thu dọn tàn cuộc mà thôi.
Vào nhìn một cái... ừ, thật sự là thu dọn tàn cuộc, trong mắt chỉ có băng khắc ở khắp nói, trong tay hai người còn cầm thanh đoản kiếm, đầu một nơi mà thân một nẻo rồi.
Nhưng vết thương nhưng miệng vết thương lộ ra lại ở trạng thái đóng băng, không chảy một giọt máu.
Cả hiện trường sạch sẽ, không có tí mùi máu tanh nào. “Làm việc thôi.” Một đội viên trong đó thở dài một hơi, bắt đầu kiểm tra thân phận mục tiêu,
xác nhận không sai lầm, báo cáo lại cho tổng bộ, sau đó bắt đầu thu gom tất cả những thứ có giá trị trong băng tô địa giới.
“Theo vị đội trưởng này, nhiệm vụ hoàn thành điểm cống hiến mỗi ngày đơn giản như trên trời rơi xuống xây... chỉ cần chạy theo sau là cái gì cũng có...”
Một đội viên tỏ ra cạn lời: “Thoải mái thì thoải mái đấy, nhưng thoải mái như thế này khiến ta thấy không thiết thực...”
Một đội viên khác vừa làm vừa nói: “Vừa lòng đi, tóm lại hơn mấy đội ngày nào cũng làm đến nỗi sẹo chồng chất.”
“Nhưng cũng phải có cơ hội ra tay biểu hiện chứ... Haizz, cả tháng nay, trừ ngày thường tập luyện vẫn chưa động đến kiếm... nhớ năm đó, ông đây cũng là thiên tài một thời...”
“Thì ngươi còn thiên tài... Bây giờ biết 'hàng kém hơn thì ném, người kém hơn thì chết là thế nào chưa?”
“Ta không so sánh, khi so sánh không có chút tự tin nào, nhưng ta không thể so, người có thể so à? Hay ai dám nói có thể so?”
“Quen nếp cũng tốt, tự tôn của ta bị chà đạp mỗi ngày, nếu không phải quen rồi, há chẳng phải tâm trạng nát bét từ lâu rồi sao, ta đã chấp nhận thực tại mình là đồ vô dụng.”
“Ta cũng vậy.”
“Nhưng như vậy cũng rất tốt, mỗi ngày đều có điểm cống hiến trên trời rơi xuống, chuyện quan trọng nhất là không có nguy hiểm, đừng nói đến việc đội trưởng đại nhân còn là một người đẹp, mỗi ngày ngắm gái xinh, chí ít cũng bổ mắt...”
“Ngắm gái xinh? Bổ mắt? Nói dễ nghe quá, ta hỏi ngươi một câu... ngươi thật sự đã ngắm sao? Ngươi dám ngắm?”
“Khụ khụ... Không dám thật. Khuôn mặt ấy đẹp thì đẹp thấu trời... Nhưng lạnh muốn đóng băng cả tim. Trời nóng như vậy, ta nhìn nàng một cái mà trong lòng muốn đóng băng, bổ mắt gì chứ, lỡ lời lỡ lời...”
“Ta cũng vậy. Đội trưởng chúng ta như vậy không còn là núi băng nữa, mà chính là sông băng chục nghìn dặm rồi... Không sợ các ngươi cười chê, lâu như vậy rồi ta chỉ biết đội trưởng rất đẹp, nhưng thật sự nàng trông thế nào ta thật sự không thể nói... Không dám nhìn, mỗi khi nhìn là cả người rét run.”
“Ai nói không được.”
“Nghe nói trước kia có một sư huynh cảnh giới Anh Biến cũng lạnh suýt nữa đi luôn rồi...”
“Nhưng mà nói đi nói lại, hình như Linh Miêu đại nhân sắp thăng cấp rồi nhỉ? Một khi thăng cấp chắc chắn nàng không thể làm đội trưởng chúng ta nữa, trong khoảng thời gian này, tốt nhất mọi người cố gắng... Nếu có thể cùng thăng cấp cùng nàng, vẫn cùng một nhóm, đó mới thật sự là điều thoải mái.”
“Ta đoán chừng cần một đoạn thời gian, với năng lực tu vi của nàng, vốn có thể thăng cấp từ sớm, nhưng vẫn luôn kiềm nén cảnh giới, bây giờ không ai biết nàng đã áp chế mấy lần rồi, nhưng chắc chắn không phải một hai lần...”
“Đan Nguyên cảnh thăng lên Anh Biến cũng áp chế, thậm chí có thể áp chế nhiều lần á?” Một người trong đó nghe được bị dọa sợ nhảy dựng.
“Đương nhiên, muốn tương lai đi được xa thì mỗi cảnh giới đều dùng thủ đoạn áp chế, nhưng gian nan trong đó tầng sau nhiều hơn tầng trước, cảnh giới sau cao hơn cảnh giới trước, chắc chắn không phải con người gì có thể chịu được, sắc mặt đội trưởng chưa thừng thay đổi, chúng ta theo không kịp tính chịu đựng của nàng rồi...
“Nói cũng phải, đường bụi gai năm đó làm ta đau gần chết, đời này cũng không muốn trải nghiệm lần nữa...”
“Cố lên đi, thu thập xong rồi à?”
“Lại suy xét tỉ mỉ, hoàn thành nhiệm vụ không cần ra sức, nếu thu dọn tàn cuộc còn để sót cái gì, vậy chúng ta thật sự thành đồ vô dụng mất...”
“Ừ” “Nè, các ngươi phát hiện ra không?”
€ó người đang thu thập đột nhiên dừng tay, đang suy ngẫm gì đó: “Các ngươi có phát hiện ra vận khí Linh Miêu đại nhân của chúng ta tốt vãi không?”
Nói vậy đột nhiên tất cả mọi người đều bắt đầu trầm tư.
“Cái này chuẩn này! Vận khí của Linh Miêu không chê vào đâu được, bốn nhóm nhỏ chúng ta cùng ra ngoài làm nhiệm vụ, chúng ta đi trễ nhất, theo lý mà nói không có phần chúng ta, kết quả tên kia lại liều mạng phá vòng vây, vận khí bùng nổ xông ra khỏi vòng vây trùng trùng, ngẩng mặt gặp phải Linh Miêu, biến thành băng điêu.”
“Đây có là gì?” Một người khác khinh thường nói: “Nhiệm vụ ở ngoại thành mười ngày trước, chúng ta đi cùng nhau, lúc trên ngọn núi nhỏ, Linh Miêu đại nhân dùng tay đỡ một hòn đá bên đường, kết quả vừa đỡ hòn đá xuống, sau hòn đá lại có một đóa Huyết Linh Hoa, cái này các ngươi dám tin không?”
“Ta nhớ ra rồi, nơi đó không hẻo lánh, hình như chính là trong làng, nhưng phiến đá nhỏ bé như thế nhiều năm không ai động đến, kết quả Linh Miêu đến, tiện tay đỡ xuống một cái lại là Huyết Linh Hoa cực hiếm ở đại lục.”
“Có là gì đâu, đỉnh nhất là Huyết Linh Hoa kia đã bảy nghìn năm, cái này mới hiếm lại, vật báu vô giá đấy... Nhưng đóa Huyết Linh Hoa kia mở rộng kinh mạch, loại bỏ tất cả tai họa ngầm trong cơ thể, với lại có thể là tăng thêm một tầng cảm ngộ thiên đạo...”
Câu này khiến mọi người đều rơi vào trầm tư, chợt ai nấy đều chìm vào suy nghĩ của mình.
Nhưng vẫn tiếp tục làm, tận tâm tận lực hơn hẳn.
Mà lúc này Tả Tiểu Niệm đã ở trong Cửu Trọng Thiên Các, nơi ở độc lập thuộc về mình.
Trông chỉ là một căn phòng nhỏ, nhưng chỉ cần bước vào cửa sẽ phát hiện, bên trong là một không gian rộng lớn khoảng mấy nghìn mét vuông, bên trong không những có phòng ngủ, phòng tắm, nhà vệ sinh, phòng luyện công, phòng làm việc, phòng khách, phòng trà đây đủ phương tiện, còn có một kho nhỏ tách bi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]