Chương trước
Chương sau
Dáng vẻ giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.

Cao Thành Tường đứng ra, nói: “Ngày nào cũng đánh tới đánh lui, ta thật sự cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì. Đánh tới đánh lui, cũng chỉ có mấy người chúng ta, ai cũng không dám đánh chết ai, giống như một trận đấu bò, trở về đi vào khoang điều dưỡng một lần là lại chẳng có chuyện gì nữa, như vậy có ý nghĩa gì chứ? Không có! Một chút cũng không!”

“Nhưng hôm nay mọi người tới cũng đã tới rồi, nếu không ngại thì cho ta hỏi một vấn đề, một vấn đề mà đã làm phiền ta bấy lâu nay, khi đó, tại sao Ngô Vân Thiên lại muốn đề cập tới đấu sinh tử?”

“Thật ra vấn đề này cũng đã được nhắc tới mấy lần, nhưng hỏi lần nào là đánh lần đó. Có điều hôm nay ta vẫn muốn làm cho rõ, nếu không làm rõ thì ít nhất bản thân ta sẽ không tham gia trận chiến này nữa.”

Cao Thành Tường nói: “Ngô Vân Thiên là thiên tài hiếm có - đứng đầu Thập 'Tam Trung ở Phong Hải, đây là điều không thể nghỉ ngờ, nhưng tại sao hẳn lại đột ngột đề cập tới đấu sinh tử? Hắn không biết tính nguy hiểm trong đấu sinh tử sao? Rốt cuộc là do Tả Tiểu Đa hay là người khác đã kích động hắn? Khiến hắn đưa ra quyết định không khôn ngoan này.”

Câu hỏi vừa được đưa ra.

Ngay lập tức, vẻ mặt của mấy người trẻ tuổi cầm đầu' nhà họ Ngô và nhà họ Cao đều trở nên âm u.

“Người cũng đã chết rồi, giờ ngươi hỏi cái đó còn có ý nghĩa sao?”

“Người chết rồi thì không thể truy tìm căn nguyên sao? Mọi chuyện luôn có nguyên nhân như nước có nguồn có cội, không thể có chuyện hai người xa lạ gặp nhau chưa nói câu nào đã trực tiếp đấu sinh tử, đúng chứ?” Cao Thành Tường cười chế nhạo.

Đối diện, một thanh niên chừng ba mươi tuổi của nhà họ Ngô trào phúng hỏi: “Ngươi không biết chuyện này? Thế ngươi có biết tại sao hai nhà chúng ta ngày nào cũng đánh nhau ở khắp nơi không?”

Cao Thành Tường nói: “Hai nhà đã hẹn ngầm, không thể nhắm vào kẻ giết người - Tả Tiểu Đa, vậy hai nhà chỉ có thể trút bỏ hết sự tức giận lên nhau, nếu không có gì khác thì chính là như vậy!”

Thanh niên ở phía đối diện kia cười ha ha, nói: “Đúng vậy! Chính là hai bên trút bỏ hết sự tức giận lên nhau! Nếu ngươi đã biết, sao còn hỏi tới? Lo lắng hay là sợ hãi rồi thế?”

Cao Thành Tường nheo mắt, nói: “Ta vẫn muốn làm rõ nguyên nhân trong đó, như vậy mọi người đánh nhau mới xem như là đánh có chủ đích.”

“Dù có tiếp tục đánh nhau thì cũng có thể đánh một cách rõ ràng.”

Một thanh niên ba mươi tuổi của nhà họ Cao thấp giọng nói: “Thành Tường, đừng nói nữa.”

Cao Thành Tường sững sờ, hắn nhìn bảy tám người trẻ tuổi của nhà họ Cao bên cạnh mình - những người cũng đang hoang mang gần giống hắn, quay đầu hỏi: “Đại ca, ngươi cũng biết nguyên nhân của chuyện này?”

Đối diện, mười mấy người trẻ tuổi của nhà họ Ngô cũng hoang mang như vậy.

Hai bên, mấy người trẻ tuổi 'cầm đầu' đều nhìn thấy sự hoang mang của các huynh đệ bên phía mình, đồng thời liếc mắt nhìn nhau, nói: “Giải thích cho rõ ràng? Cũng được!”

Người trẻ tuổi kia của nhà họ Ngô lấy di động ra, thản nhiên nói: “Tất cả video khi đó đều ở trong này, lát nữa sẽ cho các ngươi xem, để ta nói nguyên nhân trước.”

“Nguyên nhân là hơn hai mươi năm trước.”

Người trẻ tuổi '©ầm đầu' kia của nhà họ Ngô thản nhiên nói: “Nói như vậy cũng không đúng, phải là thế này, trong cuộc thi Long Hổ Bảng khi đó, giáo viên dẫn đội thành Phượng Hoàng là Hồ Nhược Vân, còn giáo viên dẫn đội Thập Tam Trung ở Phong Hải là Lý Thành Thu. Mà cái gọi là ân oán giữa hai trường học chính là bắt nguồn từ hai người này.”

“Hơn hai mươi năm trước, Hồ Nhược Vân bị Lý Thành Thu phế đan điền.”

“Từ chuyện nhỏ này.”

Mà sau đó, chỉ cần hai trường gặp nhau, là sẽ chiến đấu một mất một còn, căn nguyên cũng là vì chuyện này.”

“Ấy vậy mà người dẫn đội lần này của từng trường lại đều là đương sự năm đó... Rồi lại gặp nhau ở khách sạn, thế là mâu thuẫn bắt đầu từ nơi này.”

Nói xong, lấy cáp dữ liệu ra, kết nối điện thoại với màn hình lớn, sau một hồi thao tác.

'Trên màn hình lớn bắt đầu xuất hiện hình ảnh hơi mờ, hình ảnh trong video là Lý Thành Thu đang dẫn theo đám người Ngô Vân Thiên đi về phía trước, mà thang

máy bên kia đột nhiên mở ra.

Một đội ngũ đi ra, người dẫn đầu là một phụ nữ xinh đẹp, và người đầu tiên đi theo sau lưng nàng chính là Tả Tiểu Đa - người mà tất cả mọi người đều biết.

Sau đó, Lý Thành Thu bước nhanh tới, mang theo nụ cười bốn cợt, nói: “Ồ, đây không phải cô Hồ của Nhị Trung thành Phượng Hoàng sao...”

Lạch cạch.

Tạm dừng hình.

Tên thanh niên 'cầm đầư' kia của nhà họ Ngô thản nhiên nói: “Xin giới thiệu, vị này là giáo viên của Thập Tam Trung ở Phong Hải, là người nhà họ Lý, tên là Lý Thành Thu. Hơn hai mươi năm trước, chính là hắn đã đích thân ra tay phế đan điền của vị giáo viên nữ dẫn đội này. Bởi vậy mà ân oán của hai bên dây dưa và

kéo dài tới nay.”

Hầu hết trong số hơn ba mươi người trẻ tuổi của hai nhà đều là lần đầu tiên nghe kể về chuyện này, ai cũng nhìn không chớp mắt.

Sau đó hình ảnh trong video lại bắt đầu chuyển động.

Liên tục nói khích nhau, cho đến khi Ngô Vân Thiên đột nhiên lao ra, 'hỏi thăm về lão hiệu trưởng quá cố của đối phương, khiến đội viên của đối phương nổi giận đùng đùng mới thôi.

Video đến đây là hết.

Dừng hình ngay tại vẻ mặt giận dữ của Dư Mạc Ngôn.


Sau đó lại xuất hiện một đoạn video trên màn hình lớn.

Ở cửa khách sạn, hai đội ngũ lại tình cờ gặp nhau khi đang đi ra ngoài, sau đó hai đội dừng lại nói chuyện.

Sau khi giáo viên nói xong, Cao Yến Nhi ở sau lưng Lý Thành Thu tiến lên một bước, nói ra một câu sỉ nhục Hồ Nhược Vân.

Sau đó, giáo viên và học sinh liên tục mở miệng châm chọc khiêu khích nhau, hai chị em Cao Yến Nhi thay nhau nói, nói năng lỗ mãng, mà ngay sau đó Ngô Vân Thiên lại sỉ nhục lão hiệu trưởng quá cố của đối phương.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.