Chương trước
Chương sau
'Thế những vẻ mặt Lý Thành Long lại rất hưởng thụ, hắn đã tìm ra được thứ mình cần trong mớ manh mối hỗn tạp chẳng chịt này, đây mới là việc mà hắn thích nhất.

Ngược lại Tả Tiểu Đa thì cảm thấy ớn lạnh, hắn nhìn mấy đường vẽ dày đặc chồng chất lên nhau mà thấy đầu đau nhói.

“Ngươi cứ từ từ, ta quay về tu luyện...”

“ồ...” Lý Thành Long thờ ơ đáp, sau đó đột nhiên sửng sốt: “Bọn họ đâu rồi?”

“Họ vẫn an toàn! “Tả Tiểu Đa vèo một tiếng rồi biến mất.

“An toàn...”

Lý Thành Long lắc đầu, rồi vẽ một đường khác: “Nối từ đây qua... tờ giấy này nhỏ quá... ít khoảng trắng. Sau này còn phải khai thác và bổ sung thêm rất nhiều

thứ..."

Lúc Lý Thành Long bận rộn vẽ các mối liên kết xong, đã là một tiếng sau rồi, hắn bèn đi lên gọi Tả Tiểu Đa xuống xem.

“Đây là những gì ta vừa suy luận ra... ngươi thử nhìn bên trên xem...”

Tả Tiểu Đa như muốn choáng váng: “Còn chưa được một phần ba, ta nhìn cũng chẳng thể hiểu được, không có manh mối gì rõ ràng, đợi ngươi phân tích rõ rồi nói tiếp...”

Lý Thành Long lập tức đổi thành vẻ mặt u ám.

Người ta phí công như thế, tốn nhiều thời gian như thế, sao ngươi lại trưng ra cái bộ mặt đó.

Hứt

“Đi ra ngoài bán đồ với ta, đến Thương Thiên Nhất Phẩm, nơi đó mới là nơi người cần góp sức, thể hiện sự uyên bác, tài hùng biện của ngươi.”

“Thương Thiên Nhất Phẩm? Ngươi có đồ gì tốt để bán à?” “Ta có rất nhiều món đồ tốt, có thể khiến ngươi lé mắt luôn, chờ xem đi...”

Tả Tiểu Đa kéo Lý Thành Long ra khỏi nhà.

Mặt khác. Trong nhà kho của trường Cao Võ Tiềm Long, mấy vị giáo viên đã thức khuya. để kiểm tra lại những gì thu được từ đợt thí luyện lần này, càng kiểm tra thì họ

càng thấy sai sai.

“Ngươi qua đây xem thử đi, sao ta cảm thấy màu vỏ của mấy cái Tỉnh Hỏa Hồn này lại mờ mờ thế nhỉ?”

“Màu da của những con gấu này cũng rất xỉn màu... còn những thứ này, thứ này, thứ này, thứ này nữa... chết tiệt, sao nhiều thứ bất thường thế nhỉ?”

“Bên này cũng có thứ tốt hơn một chút, ta là nói vừa rồi sao ta cảm thấy những thu hoạch này có gì bất thường, nhưng vẫn không nói ra được vấn đề nằm ở đâu, hóa ra là như thế...”

“Chuyện gì?”

“Kiểm tra nội đan.”

“... Trạng thái của những nội đan này không đúng lắm.”

Một vị giáo viên cau mày nói: “Cái này... dường như là năng lượng trên người tinh thú không đủ... so với đồng loại bình thường của chúng, ít nhất cũng đã thiếu mất một phần ba nguyên khí rồi...”

“Ta cũng cảm thấy thế, thiếu mất khoảng một phần ba. Không chỉ bề ngoài, ngay cả xương cốt, nội đan, máu, linh năng... tất cả đều bị giảm mất một phần ba...”

“Nhưng đây là chuyện không nên xảy ra... lẽ nào dinh dưỡng thống nhất cho mấy Tinh Thú đó có gì bất ổn sao?”

“Phụt... rối loạn dinh dưỡng.”

“Còn dùng được không?”

“Dùng thì có thể dùng được, hơn nữa không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng mà... cảm giác bây giờ cứ giống như có một con ruồi đang quấy phá bữa ăn ngon của chúng ta... đúng là kinh tởm.”

“Mấy thứ này làm cản trở quá trình bán ra sao?”

“Ừm... chắc chắn là cản trở rồi, chỉ có thể giảm giá. Nếu không giảm giá, chắc. chắn sẽ ảnh hưởng danh tiếng, bất lợi cho tương lai về sau.”

“... Nói với phòng tài vụ và phòng sự vụ của trường học một tiếng đi, bảo bọn họ cho người tới đây xem thử, tránh để họ nghĩ chúng ta có gì đó...”

“Nói cũng phải, hai phòng đó ngày nào cũng thích kiếm chuyện... ngày nào cũng hành người ta, nhìn thấy bọn họ đã không ưa rồi, ngươi đi đi.”

“Haizz... Thật ra không cần nói cho bọn họ... phòng sự vụ là người của hiệu phó Ngộ, trực tiếp bảo bọn họ tiếp nhận, sau đó bảo bọn họ đi bán ra không phải được rồi sao... còn nếu xảy ra vấn đề gì cũng không liên quan đến chúng †a? Những thứ học sinh giao lên đều là đồ tốt...”

“Hả? Ta nói Triển Tiểu Phi à, bây giờ ngươi đúng là nhiều mưu mô đấy, học ở đâu vậy!”

“Ha ha... Họ suýt nữa thì dồn ta vào chỗ chết, hơn nữa, đây đâu thể coi là âm mưu gì, đây là trí tuệ, là xem xét thời thế... ha ha...”

“Ý kiến hay, cứ làm như thế đi, xem xét thời thế!”

Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long đi bộ đi đến Thương Thiên Nhất Phẩm.

Hai mắt Lý Thành Long dò xung quanh, hắn lại muốn tìm chú chó cảnh trang trí trước đó nhìn thấy, đó giờ hắn luôn lưu luyến không quên chú chó nhỏ này.

Tả Tiểu Đa dẫn đầu bước vào.

“Quản lý Thái của các ngươi đâu? Ta có một cuộc giao dịch khấm khá đây, định thương lượng với hắn?”

Tả Tiểu Đa chắp hai tay sau lưng, khí chất vô cùng lạnh lùng.

“Xin chào, không biết là mua bán cái gì? Ngươi dù sao cũng phải nói sơ qua, ta mới thuận tiện báo cáo quản lý, không thì quản lý sẽ mắng ta mất.”

Dám đến Thương Thiên Nhất Phẩm đùa giốn như vậy, thật sự không nhiều, mặc dù nhìn qua tu vi của Tả Tiểu Đa rất nông cạn.

Một lúc sau, một người đàn ông trung niên tươi cười bước ra: “Ồ, đây không phải là Tả thiếu sao! Tả thiếu, Lý thiếu, xin chào, đã lâu không gặp, xin mời...”

“Ngươi còn nhớ bọn ta?” Thái độ của quản lý Thái làm Tả Tiểu Đa có chút ngạc nhiên.

“Khách hàng đến Thương Thiên Nhất Phẩm đều là thượng đế của chúng ta, ghi nhớ tên của thượng đế, cũng là chuyện cơ bản nhất mà chúng ta cần phải làm. Bất kỳ khách hàng nào, miễn từng tới chiếu cố bổn tiệm trong vòng một năm nay, mỗi nhân viên lễ tân của chúng ta này đều sẽ có ấn tượng với người đó. Nếu không nhớ được, hoặc gọi nhầm, thì tiền lương và tiền thưởng của tháng này sẽ không còn nữa.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.