Chương trước
Chương sau
Cơ mặt Văn Hành Thiên co quắp.

Làm như vậy... Với tính tình bá vương của Hạng gia, thực sự có thể gây ra chuyện lớn...

“Việc này vẫn phải thảo luận kỹ hơn, không thể xem đó là điều hiển nhiên.” Văn Hành Thiên dự định trở về thương lượng một chút về chuyện tiếp theo.

Tả Tiểu Đa đối với việc này cũng chỉ nói như vậy, cũng không muốn trường học lập tức áp dụng toàn bộ kế hoạch của mình.

Hắn không kiêu ngạo như vậy, hơn nữa hắn cũng không tự tin, bản thân phán đoán chắc chắn chính xác không có sai lầm.

Lúc chờ Văn Hành Thiên nói ra hướng tìm ngân hàng Phong Hải, Tả Tiểu Đa lại nhiều lần phản đối: “Các ngươi làm sao biết chính xác là ở địa bàn Phong Hải?”

“Chẳng lẽ không thể là Thượng Kinh hoặc là địa phương điều khiển từ xa khác à”

Tả Tiểu Đa nói: “Chuyện này, nếu như năm người này đã chết, như vậy cần theo dõi tất cả các ngân hành lớn trong cả nước.”

Văn Hành Thiên bộ dạng sợ hãi: “Đúng, đúng”

Đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, sự thiếu sót về mặt nhận thức này thực sự không hề nhỏ, hở một tí sẽ làm đảo loạn phán đoán.

Không nói hai lời, lập tức lấy điện thoại ra, dự định thông báo cho Hạng Cuồng Nhân ở bên kia.

“Tạm thời dùng điện thoại của ta liên lạc đi.”

Tả Tiểu Đa đưa điện thoại di động của mình ra: “Thầy Văn, người có từng nghĩ tới điện thoại của các ngươi đều đã bị theo dõi không? Ừ, cũng chỉ có điện thoại của hiệu phó Hạng là an toàn, dù sao thì hắn cũng mới trở lại, số điện thoại chưa chắc bị rò rỉ, nhưng mà cũng không chắc...”

Văn Hành Thiên: “...”

Hắn phát hiện ra, nếu người như Tả Tiểu Đa đối phó với nhóm người Cao Võ Tiềm Long mình mà nói, như vậy, thật đúng là toàn lỗ hổng, muốn nhắm vào chỗ nào thì nhắm vào chỗ đó.

Vốn dĩ mình đã cho là kế hoạch này không chê vào đâu được, giờ phút này ở trong miệng Tả Tiểu Đa, lại nhiều sơ hở như vậy.

“Không hổ danh là người nham hiểm!”

Văn Hành Thiên than thở một tiếng: “Ban đầu Triển Tiểu Phi trở về nói ngươi là một người nham hiểm... Ta còn xem thường... Hôm nay xem ra, quả nhiên, chỉ có sai tên, không có chuyện lấy sai biệt hiệu.”

Tả Tiểu Đa tức đen mặt. Ta đây đang lo lắng hết lòng giúp đỡ các ngươi...

Sao tự nhiên lại đổ xuống đầu ta một nỗi oan ức như vậy, ngươi đây đang nghi ngờ nhân phẩm của ta, xúc phạm danh dự của ta, có phải không?!

“Thầy Văn, thực ra suy nghĩ của các ngươi không phải là chưa kỹ càng, chỉ là, mỗi ngày các ngươi chỉ đối mặt với vẻ tốt đẹp của thế gian... Mà cố gắng truyền bá, cũng đều là những điều tốt đẹp của thế gian, ngay cả khi ở trên chiến trường, cũng là đao thật thương thật, ít có mưu mô nham hiểm, đối với những mặt âm u tăm tối này, các ngươi thật sự không có nhiều biện pháp ứng phó, ứng phó không được cũng là điều bình thường.”

Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói: “Nhưng đối với những mặt tăm tối này, làm võ giả mà nói, tránh né quá tốt, cũng là một loại sai lầm của bản thân.”

“Đúng vậy.”

Sắc mặt Văn Hành Thiên trầm trọng: “Lần này trở về, ta sẽ đưa việc này ra trong các cuộc họp chuyên môn ở trường!”

“Ngươi tiếp tục thí luyện đi.”

Văn Hành Thiên nói: “Ta về trước đã, Diệt Không Tháp, mượn ngươi hai ngày. 'Yên tâm, ta sẽ không lấy của ngươi.”

Vẻ mặt Tả Tiểu Đa trang nghiêm: “Xem ngài nói kìa, ta là loại người keo kiệt vậy sao? Trường học cần dùng, cứ việc lấy dùng!”

Hào phóng thật!

Văn Hành Thiên ngẩn người, nói: “Nếu không thì trường học trưng dụng nửa năm, nửa năm sau chúng ta sẽ nói sau?”

Tả Tiểu Đa nhất thời ngẩn ra, trơ mắt nhìn Văn Hành Thiên, vẻ mặt nhăn nhó: “Hả? Hở.... ?”

“Ha ha ha...”

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Văn Hành Thiên làm cho thằng nhóc này lảo đảo chỉ bằng một ngón tay: “Thằng nhóc nhà ngươi cũng dám giả bộ ở trước mặt ta à, dã tâm của ngươi lớn thật, nhưng thủ đoạn vẫn non nớt, nhóc con, cút đi!”

“Được rồi... Đi ngay đây, đi ngay đây!”

Tả Tiểu Đa bỏ chạy nhanh như chớp.

Sợ rằng nếu còn ở lại một giây nữa thôi, việc bị trưng dụng nửa năm sẽ biến thành sự thật.

Văn Hành Thiên cười cười, thân thể chợt lóe, lập tức cũng biến mất tại chỗ. Cơ bản cũng không còn việc gì của mình nữa.

Bây giờ chỉ còn hạng nhất đang chờ mình thôi.

Vì thế, Tả Tiểu Đa lại bắt đầu hành trình tàn sát.

Hắn chưa từng cho rằng, người hạng nhất sẽ không phải là mình!

Vậy quả thực là trò đùa lớn, đưa mắt nhìn tất cả các học sinh mới của Tiềm Long, ai dám hơn ta? Tả gia đánh chết hắn!

Hơn nữa vẫn còn lựa chọn!

Những thứ xấu xí, xương thịt cũng không thế nào ăn ngon được, tự nhiên là bị hắn đổi thành điểm, sau khi Long Huyết Phi Đao quẹt qua, lần lượt ấn nút;

Cái nào mà ăn ngon, da đẹp, dĩ nhiên đều được giữ lại.

Lén cất vào chiếc nhẫn mà cha nuôi cho, còn những cái để nộp cho nhà trường thì cất vào chiếc nhãn mà Tả Tiểu Niệm cho.

Một thanh kiếm, tung hoành khắp nơi thí luyện, tất cả tỉnh thú Đan Nguyên cảnh, chính xác không ai địch lại được.

À, cũng chỉ có hai con sư tử kim giáp Tinh Hồn không biết từ đâu tới, làm Tả

Tiểu Đa hơi chật vật, không còn cách nào đành phải dùng đại chuỳ giải quyết, biến thành hai đám thịt nát.

Tả Tiểu Đa đau khổ chậc lưỡi, đây đều là tiền đó! Đều là điểm đó!

Ngươi nói hai đứa các ngươi, hung ác như vậy để làm gì?


Nếu như bắt những thứ này về, lại có một số tiền lớn!

Hai ngày sau đó, dấu chân của Tả Tiểu Đa gần như đã đi qua tất cả khu vực của tinh thú Đa Nguyên cảnh ở nơi thi luyện.

Hoàn toàn không có một chút khiêm tốn nói: Cao Võ Tiềm Long nói sang năm lại muốn tổ chức thí luyện cho học sinh mới, không chừng phải đổi địa điểm!

Bởi vì ở khu vực này...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.