Giữa môt trời lạc hoa thê diễm, những cánh đào nhẹ nhàng múa lượn trong một vũ điệu êm ả. Văng vẳng trong không trung là tiếng đàn dìu dặt tấu lên một khúc ca bi tráng. Từ giữa khung cảnh như chốn bồng lai tiên cảnh, hư hư ảo ảo, nửa thực nửa mộng đó, hai nam tử không biết từ đâu xuất hiện, chậm rãi tiến đến. Đào hoa như nhận ra khí tức quen thuộc, liền vươn vấn bên hai người, trút những cánh hoa hồng nhạt diễm lệ lên tà áo trắng muốt của người bạch y công tử thanh cao thoát tục, an tĩnh tọa trên luân ỷ. Vui vẻ đùa giỡn, hòa màu cùng dải hồng cân thắm đỏ của thiếu niên vương hầu đang tĩnh lặng đi phía sau.
Bạch y công tử đưa tay, hứng những cánh hoa đang nhẹ nhàng phi vũ: “Năm nay dường như đào hoa lung linh, tươi đẹp khác thường.”
Thiếu niên vương hầu, nhẹ ngẩng đầu, phủi đi vài cánh hoa còn vương trên mái tóc đen tuyền, tà mị mỉm cười: “Có lẽ biết hôm nay Khuynh Vũ sẽ đến nên cả mạn sơn đào hoa này mới thúc giục khai hoa để chào đón đó…”
Tiếng cười nói từ xa xa vẳng lại như làm kinh động hai người thiếu niên, họ đưa mắt nhìn về một gốc đào thụ có rất đông người đang tụ tập nơi đó. Những người đó không ngừng hoa tay, múa chân làm cho lạc hoa tung bay tán loạn.
Hồng cân thiếu niên không dấu nổi phấn khích nói: “Đào hoa thực sự là loại hoa ưa thích ồn ào náo nhiệt nha!”
Nghe vậy, bạch y thiếu niên thản nhiên, đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-can-thien-nien-luyen/2141023/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.