Lần bước theo những hành lang khúc khuỷu, tăm tối tiến sâu vào nội viện U Minh cung, hướng theo ánh đèn lúc mờ lúc tỏ của tên thái giám dẫn đường, y chỉ đưa mắt thản nhiên lướt nhìn cảnh vật đang chìm đắm trong màn đêm thăm thẳm nơi U Minh giới. Đột nhiên một luồng khí tức quen thuộc theo gió truyền đến khiến y chú ý, xa xa còn mang theo tiếng đao kiếm chém vào không trung. Bạch y nhân lập tức dừng cước bộ, hướng ánh mắt về nội viện tăm tối khuất sau những tàn liễu.
Nhận thấy bạch y công tử phía sau mình đột nhiên dừng bước, lại chăm chú nhìn về một hướng, tiểu thái giám đang dẫn đường cho y tinh ý nhận ra tâm tư của khách nhân, nhanh chóng lên tiếng.
“Công tử, nơi đó là nội viện của đại hoàng tử.”
“Phương Quân Càn sao?”
Tên của đại hoàng tử U Minh giới vừa thoát ra khỏi môi của vị công tử thanh quý kia đã khiến cho tiểu thái giám không khỏi hoảng sợ đến trắng mặt. U Minh giới giới luật vô cũng nghiêm khắc, một trong những điều cấm kỵ đó chính là gọi thẳng danh tự của hoàng tộc, không ngờ hôm nay vị công tử lạ mặt vừa mới xuất hiện này lại thản nhiên gọi tên của đại hoàng tử, hơn nữa trong giọng nói cũng không hề có một chút cung kính, lễ độ. Thử hỏi làm sao một tiểu thái giám nhỏ bé như hắn lại không bị dọa đến thất kinh, vội vàng lên tiếng khuyên can.
“Công tử à, từ nay về sau ngài đừng tự ý gọi thẳng danh xưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-can-thien-nien-luyen/2141022/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.