Chương trước
Chương sau
Ngư Phi chợt tỉnh khỏi cơn mê, nàng vừa mới chợp mắt được một tí đã bị tiếng ồn bên ngoài làm cho tỉnh giấc. Nàng vận một bộ bạch y đơn giản, mở cửa đi ra ngoài. Bên ngoài có một toáng binh lính dưới trướng Nhị Mao.

“ Nhị thống lĩnh, ngươi làm gì vậy? “

Mao Bất Di hành lễ với nàng.

“ Công chúa, hôm qua Ý Nhi đã chết. “

Nàng không ngờ được, Ý Nhi lại chết, sao lại chết được.

“ Sao lại chết, chẳng phải mấy hôm trước còn ăn nói cứng rắn, sao lại? “

Mao Bất Di thở dài.

“ Chỗ bị lửa của người làm tổn thương không biết vì sao lại bất ngờ thối rửa, còn bị trúng độc, độc Ưu Trùng của người. “

Nàng sao lại hạ độc cô ấy được. Hôm qua nàng còn ở Bắc hải, sao hạ độc được.

“ Phượng chủ rất tức giận, bảo ta bắt người về chịu phạt. Đại công chúa cũng bị nhốt lại, hiện Tam Mao đang khuyên nhủ Phượng chủ. “

Nàng thở dài, đưa tay ra lệnh cho mấy nữ tì lui xuống. Bên ngoài tuyết vừa rơi, khá lạnh, nàng đi vào trong phòng mặc thêm một áo choàng trắng rồi đi theo Nhị Mao đến Phượng Thiên đài. Trước nay, trải qua hơn vạn năm, người đến Phượng Thiên đài hoặc là phạm tội thiên địa bất dung hoặc là bất hiếu bất trung hoặc là giết hại đồng loại. Nàng hiện đang bị buộc tội là giết hại đồng loại, lòng dạ độc ác.

Ngư Phi đứng giữa Phượng Thiên đài, bốn bên có bốn con Phượng Hoàng lớn đứng trên bốn cột trụ to. Phượng chủ ngồi ở phía bàn thiên tiên xa xa cao cao kia.

“ Lạc Ngư Phi, tham kiến Phượng chủ, các vị trưởng lão. “

Nàng hành lễ với Phượng chủ, Kiều Cầm Chúc vừa nhìn thấy nàng đã hận không thể ngay lập tức giết chết nàng, hủy đi Phượng cốt, bẻ gãy hai cánh, rút đi linh căn của nàng.

“ Lạc Ngư Phi, ngươi có biết tội chưa? “

Nàng ngước lên nhìn Phượng chủ, lần trước nàng gặp chỉ cách nàng hơn chục bước chân nhưng giờ đây lại cách nàng hơn một trượng.

“ Con không hại Ý Nhi, hôm qua con vẫn đang ở Bắc hải với Thái tử Thiên tộc. “

Không đợi Phượng chủ mở lời thì Kiều Cầm Chúc đã đứng ra.

“ Ý Nhi trúng độc Ưu Trùng của người, đã hai ngày rồi, bọn ta không có thuốc giải, nó cũng không qua khỏi. Người ở đây đều biết, khi trúng phải độc Ưu Trùng, ngày đầu tiên sẽ không có biểu hiện gì nhưng sang ngày thứ hai sẽ độc phát tới tận cốt tủy, máu huyết không thông, kinh mạch vỡ nát, cứ thế mà chết. “

Người dân ở Phượng tộc đồng loạt bàn tán xôn xao.

“ Là cô ấy sao? “

“ Công chúa này ma tính cũng cao thật, vừa về đã hại chết người. “

“ Đồ sao chổi, cô ta chắc chắn là Hắc điểu, con Phượng hoàng đen yêu nghiệt đó. “

“ Mau giết cô ta đi. “

Chẳng mấy chốc, người dân trở nên như phát cuồng, ai cũng muốn giết nàng. Phượng chủ ánh mắt không đổi, sâu trong đôi mắt ấy dường như là mảnh băng lạnh thấu tâm can, không thể nào phá vỡ.

“ 300 roi Tâm Hỏa. Hành hình đi. “

Roi Tâm Hỏa, nếu dùng lên nàng, nàng sống nổi sao? Nàng cười lớn, nước mắt bất giác chảy dài.

“ Tại sao? Tại sao một lời của con người cũng không nghe, con không giải thích được sao? Tại sao người không con? Con thật sự như lời của Kiều Ý Nhi, bị mẫu thân vứt bỏ sao? “

Phượng chủ phẫn nộ, dùng phép tát nàng một cái đau. Người ở đấy cũng trong thoáng chốc mà im bặt.

“ Hỗn xược, ngươi tâm tính khó mà chế ngự. Tự ý dùng lửa hại người ta đã không thích rồi, nay ngươi lại dùng độc giết người, thật khiến ta thất vọng. “

Độc Ưu Trùng chỉ mỗi nàng có, nay Ý Nhi chết bởi độc này, mọi người hướng về nàng, xem nàng là hung thủ cũng không sai.

“ Con không có. Trừ phi đem được nhân chứng ra, trừ phi có người tận mắt nhìn thấy là ta bỏ độc. “

Kiều Cầm Chúc khóe môi cong lên, ngoắc tay triệu đến một cung tì.

“ Công chúa, người cần nhân chứng, cô ấy chính là nhân chứng. “

Cung tì đó hành lễ với Phượng chủ, dáng vẻ có chút run rẩy, nhìn nàng rồi bật khóc lớn.

“ Là cô ấy, cô ấy, chính là cô ấy. Hôm đó, ta đã nhìn thấy cô ấy vào phòng của tiểu thư, sau đó, sau đó một ngày, tiểu thư bất ngờ đau đớn dữ dội, gào khóc ầm lên, không lâu sau thì tiểu thư qua đời. “

Nàng có chút kích động, muốn lao đến nhưng bị Phượng chủ dùng dây trói tiên, trói lại. Đồng thời, ở miệng của bốn tượng Phượng hoàng có bốn sợi xích vàng, quấn vào tay chân nàng, dây trói tiên cũng rơi xuống, Ngư Phi bị treo chặt ở giữa không trung, không tài nào thoát ra được.

“ Bắt đầu đi. “

Hai vị trưởng lão đi ra trước, họ tạo ra một vòng ánh sáng màu đỏ rực lớn ở giữa không trung. Roi Tâm Hỏa từ từ hiện ra. Lạc Tiềm Trúc cùng Tam Mao đứng ra, chắn trước Ngư Phi. Đại công chúa quỳ xuống, cầu xin Phượng chủ.

“ Mẫu thân, tiểu Phi chỉ mới năm trăm tuổi làm sao chịu nổi 300 roi Tâm Hỏa chứ, người hơn ngàn tuổi còn thừa sống thiếu chết, muội muội sao có thể chứ? Mẫu thân, con xin người, cầu xin người. “

Tiềm Trúc dập đầu cầu xin cho nàng, Tam Mao cũng quỳ xuống.

“ Phượng chủ, ta trước nay chưa từng cầu xin người nhưng hôm nay, chuyện thế nào còn chưa tra rõ thì sao có thể phạt Nhị công chúa như vậy? Xin người nghĩ kĩ lại. “

Phượng chủ tức giận đập mạnh vào bàn.

“ Nhân chứng ở đó, vật chứng cũng vẫn còn, tra cái gì nữa chứ? Nhị Mao, kéo chúng ra. “

Mao Bất Di nhìn về phía cung tì kia, ánh mắt mang theo vài phần giận dữ, hăm dọa.

“ Ngươi có chắc là Nhị công chúa không? Nếu không phải, ngươi sẽ chịu tội thế nào chắc ngươi hiểu rõ. Ta hỏi ngươi, là Nhị công chúa thật sao? “

Cung tì đó khóc lóc gật đầu.



“ Nô tì không dám nói sai, không dám nói sai.”

Phượng chủ dùng dây trói tiên, kéo hai người sang một bên. Roi Tâm Hỏa đã xuất hiện, quanh roi đều lửa Tâm Hỏa, một roi đủ khiến một con Phượng hoàng năm trăm tuổi mất hết linh căn, hai roi xương cốt vỡ nứt. Phượng chủ bay đến, cầm lấy roi Tâm Hỏa.

“ Mẫu thân, trước khi ra tay, con muốn hỏi người một câu. Năm xưa, nếu con và a tỷ đều bằng tuổi như nhau, người sẽ chọn ai? “

Phượng chủ hơi khựng lại.

“ Chọn đứa nhỏ hơn. “

Nàng còn tưởng, mẫu thân của nàng sẽ không chọn ai cả, đều giữ hai đứa trẻ bên cạnh. Hóa ra, nàng giống như Vân Hà ấy, bị bỏ rơi, bị ghẻ lạnh.

“ Phượng chủ, ra tay đi. “

Tiềm Trúc vùng vẫy, khóc lóc, dập đầu cầu xin vô cùng thảm thiết nhưng Phượng chủ đã lập một kết trận bên ngoài, ngăn không người khác vào cản bà hành hình.

Vừa giơ roi lên quất mạnh vào Ngư Phi, nàng đã không được, nôn ra một ngụm máu, cực kì đau đớn nhưng lại cắn chặt môi, không kêu một tiếng. Từng roi từng roi, nàng không chịu nổi, lửa Tâm Hỏa như thêu đốt tận cùng xương cốt, cực kì khó chịu. Nàng bị đánh đến roi thứ mười đã không chịu được thêm. Đôi mắt ngấn lệ, nhìn về phía mẫu thân, càng đánh càng hăng, nàng vẫn là không hứng nổi ba trăm roi cực hình này.

“ Ta....”

Ta dường như sắp biến mất rồi, sao lại như thế, ta sắp chết rồi ư?

Nhị Mao nhìn thấy nàng đã không thể chịu thêm bèn tiến đến nhưng bị kết giới cản lại, Phượng chủ vẫn còn chút tình nên dừng lại, thả nàng xuống, Thoáng chốc một thân bạch y đã nhuộm màu đỏ tươi, nàng rơi từ trên không rơi xuống. Cố lết dậy. Roi thứ một trăm lẻ tám. Phượng cốt đã tiêu tán, tiên căn đã chẳng còn. Tam Mao cố chạy đến cạnh nàng nhưng không kịp, Phượng chủ xoay người định về lại chỗ cao lại xa kia.

“ Ngư Phi.... “

Tiềm Trúc gào khóc, tiếng gọi nghe ai oán, dây trói tiên rơi xuống, nàng ấy chạy về phía của Nhị công chúa. Tiềm Trúc ôm nàng trong lòng, cơ thể của nàng đã chẳng còn chút hơi ấm nào.

“ A....tỷ....muội....muội....không về Phượng tộc nữa...nơi này...không có....chỗ cho muội...”

Tiềm Trúc nức nở, lắc đầu.

“ Ở đây luôn có chỗ cho muội. “

Ngư Phi đang dần tiêu tán, Tam Mao rơi nước mắt, im lặng nhìn nàng dần dần biến mất.

“ Muội muội. “

Nghe thấy tiếng gào của Tiềm Trúc, Phượng chủ liền quay lại, bà chỉ nhìn thấy cơ thể đang tiêu tán của Ngư Phi nhưng bà ấy chỉ đứng yên ở đó, không hề nhúc nhích.

“ A Phi. “

Tiếng gọi của mẫu thân rất nhỏ, a tỷ nghe không nghe thấy cả mẫu thân dường như cũng chẳng nghe thấy. Ngư Phi năm trăm tuổi, thăng làm Thượng tiên, nàng vô ưu vô lo khi ở Thiên tộc, dường như nơi đó mới thật sự là nhà của nàng. Ở đó, nàng có Nhan Nhan, ít nói nhưng lại rất ấm áp, chàng đối với nàng dịu dàng, yêu thương, đối với người xung quanh cũng như thế, tựa như chỉ cần là người mà chàng gặp, chàng đều sẽ đem hết sự quan tâm, dịu dàng cho người ấy. Ở đó, nàng có Nhị ca, Úc Khanh rất hoạt bát, luôn dẫn nàng đi dạo chơi khắp Lục giới. Nhị ca từng dẫn nàng đến Tây hải, thích thú nhìn ngắm cỏ Tùng Chi rực rỡ buổi đêm, từng dẫn nàng đến Vân Bồng các, cùng nàng ngắm nhìn cá Côn, từng dẫn nàng lén lút đến chơi ở Yêu tộc, dạo qua chợ đêm ở nơi đó, mua cho nàng nhiều đồ chơi cực kì thú vị, Nhị ca không có muội muội, luôn xem nàng là tiểu muội ruột thịt, một lòng cưng chiều. Ở đó, nàng có Tam ca, y tuy tính tình quái gở lại khá độc đoán nhưng chỉ cần là đồ nàng muốn, y sẽ đem nó về cho nàng, nàng vừa mến vừa ghét tam ca vì y đã vì tình mà hại chết một mạng người vô tội. Chỉ tiếc, sẽ không tiểu muội càm ràm chê y làm việc quá thiếu suy nghĩ, quá độc địa, là kẻ chia rẽ tình duyên người khác. Ở Phượng tộc sẽ không còn cảnh năm người nô đùa dưới mái hiên, sẽ không còn nhìn thấy sự nuông chiều của Tam thống lĩnh, sự tinh ranh của Nhị công chúa.

“ Ta nhớ Phượng tộc chúng ta có một tập tục, chỉ cần thương ai đó sẽ tặng kì vũ của bản thân cho đối phương, a tỷ, có ai tặng kì vũ cho tỷ chưa? “

A tỷ im lặng lắc đầu, Tam thống lĩnh đưa mắt nhìn nàng, trong ấy thấy được sự cưng chiều, cực kì yêu thương của Tam thống lĩnh.

“ A tỷ, ta chưa từng dự hội ở Phượng tộc, ta có thể về dự không? “

Còn hơn vài tháng, ở Phượng tộc sẽ tổ chức hội Chu Tước thần.

“ Được, lúc đó năm người chúng ta sẽ cùng đi. Muội nhất định sẽ rất thích thú. “

Nàng vui vẻ gật đầu, chỉ tiếc, chưa đến hội thì nàng đã chẳng còn.

“ A tỷ, ta muốn làm ngọc bội. Tỷ cũng biết mà, ta không khéo tay lại rất sơ sài, tỷ dạy ta đi. “

A tỷ gật đầu, vui vẻ dạy nàng cách làm ngọc bội.

Bờ Vong Xuyên.

Chỉ thấy binh doanh của Thiên tộc đóng ở bờ bên kia của Vong Xuyên, không qua bờ của địa phận Ma tộc. Mới hôm qua, khi Tiều Nhan Tức vẫn đang ở Bắc hải thì nhận được tin tức ở bờ Vong Xuyên, Ung Trì nổi loạn, kéo quân đánh thủy tộc ở Vong Xuyên, Tiều Nhan Tức nhanh chóng dẫn binh dẹp loạn bờ Vong Xuyên. Tính đến nay cũng đã hơn nửa tháng. Tiều Nhan Tức ngồi trong quân doanh cùng các Thiên tướng bàn bạc kế hoạch.

“ Ung Trì là kẻ hữu dũng vô mưu, chỉ là bên cạnh hắn có tì bà tinh, tiếng đàn của cô ta kì thực rất chói tay, mỗi lần nghe lại không muốn đánh nữa. “

Vi Hữu tướng nói. Tiều Nhan Tức thở dài.

“ Day dưa với chúng đã nửa tháng, xem ra lần này phải đánh nhanh thắng nhanh. Ngày mai, diệt tì bà tinh trước, giết Ưu Trì sau, những tàn binh còn lai thả về Ma tộc, không được giết. “

Mục Trì, Cửu Chi, Bá Khanh, Vi Hữu đồng loạt nhận lệnh. Tối hôm đó Tiều Nhan Tức không ngủ được, chàng hơi nhớ tiểu a đầu rồi. Chàng ngồi trên đỉnh núi ở cạnh bờ Vong Xuyên, nhìn về thành Tiểu U Minh của Ma tộc, ở nơi đó đèn lồng sáng rực, nhộn nhịp vô cùng, chàng lấy tay nắm chặt ngọc bội Tử Sa.

“ A Phi, mấy hôm nữa ta sẽ về rồi. Lúc đó ta sẽ dẫn muội đến phàm gian một chuyến, lúc đó dẫn muội ngắm hoa Linh Phù rực rỡ dưới pháo hoa, chắc chắn muội sẽ rất thích. “

Tháng trước, tiểu a đầu nghịch ngợm chạy đến bờ Vong Xuyên, nàng đứng đợi bên ngoài doanh trại, đợi các tướng quân đi ra nàng mới cung kinh hành lễ.

“ Nhị công chúa. “

Họ nhìn thấy nàng nhanh chóng hành lễ đáp lại.

“ Nhan Nhan huynh ấy ở trong ư? “

“ Đúng, Thái tử đang ở trong. Có chút mệt mỏi. “

Mục Trì nhìn nàng một lượt rồi cười cười.

“ Công chúa, người đến đây làm gì? Chỗ này rất nguy hiểm, không nên đến đâu. “

Nàng lắc đầu.

“ Ta đến là gặp Nhan Nhan, không phải để chơi, nói xong ta sẽ đi ngay. “

Nói rồi nàng hành lễ, đợi họ rời đi rồi mới vào trong. Nhan Tức đang xem một cuốn sách gì đó, nàng không rõ, chàng ban nãy đã cảm nhận được linh tức của nàng.

“ Nơi này không thích hợp cho các tiên nữ đến đâu, sau này, muội đừng đến thường xuyên. “



Nàng cười cười, đi đến trước Nhan Tức.

“ Ta đến là để tặng quà cho huynh. “

Nàng lấy ra một miếng ngọc bội, khắc hai chữ Tử Sa, tinh tế, đẹp mắt.

“ Sao lại là Tử Sa? “

“ Mấy ngày trước, ta có đọc được một quyển tu tiên của phàm nhân, cực kì ngưỡng mộ tình cảm của đạo nhân trong đó nên ta đã khắc Tử Sa, của đạo nhân và người ông ấy yêu. “

Chàng mỉm cười, nhận lấy ngọc bội, lập tức đeo vào thắt lưng.

“ Đa tạ ngọc bội Tử Sa của muội. “

Nhìn thấy chàng vui vẻ nhận ngọc bội, Ngư Phi mới rời đi. Nhan Tức thở dài, chàng không biết phải mất bao lâu mới có thể kết thúc trận chiến ở đây, tì bà tinh kia quả thật có vài phần đáng ghét, làm hao tổn tinh thần của thiên binh.

Lục giới có Thiên, Phượng, Hoa, Nhân, Yêu, Ma. Nơi Hoa giới ít thị phi, chỉ chăm cho bốn mùa lục giới mãi đọng lại sắc hương vốn có. Hoa giới có chàng Trình Tranh, điềm đạm lại mang thêm vài nét lạnh lùng, tư dung như hoa mai dưới tuyết, đẹp đẽ lại ưu tư, thâm trầm. Thiên sinh lệ chất, sinh ra là dành cho Trình Tranh. Chàng sống ở Hoa Gian Lộ, nơi hoa tử đằng mọc ở khắp nơi, chàng có căn nhà tranh nhỏ xinh ở nơi ấy, chàng trồng một cây hoa Linh Phù, đêm đêm lại say sưa ngồi dưới gốc cây hoa, thưởng rượu ngắm hoa. Thiếu chủ Hoa giới, đem lòng ngưỡng mộ chàng ấy từ lâu nhưng Trình Tranh dứt khoát từ chối.

“ Ta yêu một nữ tử, đời này kiếp này, chỉ cần nàng ấy. “

Lời ấy của chàng khắc sâu trong tâm trí của thiếu chủ Hoa giới.

Sau vài hôm, Tiều Nhan Tức ghé qua Hoa Gian Lộ, chàng và Trình Tranh là bằng hữu chi giao, quen nhau từ khi còn rất nhỏ.

“ Trình công tử, ngươi hôm nay có vài sợi ưu sầu nhỉ? “

Tiều Nhan Tức ngồi xuống ghế cạnh cây Linh Phù. Trình Tranh đang ngồi nhâm nhi chén trà mới pha, nhìn thấy Tiều Nhan Tức thì không mấy để tâm.

“ Tức gia, ngươi đánh xong trận rồi à? Mọi khi chỉ cần mấy hôm, sau lần này tốn tận nửa tháng nhỉ? “

Điện hạ thở dài, chàng để ý thấy, dường như trong cây Linh Phù có gì đó, một chút hỏa khí.

“ Trình công tử, ngươi không biết đó thôi. Bờ Vong Xuyên có thành Tiểu U Minh, người ở đó đều không phải dạng xấu xa, nếu ta không đánh tốt, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của người nơi đó, vô tình hại rất nhiều người nên phải kiềm lại sức mạnh nên tận hơn nửa tháng. “

Trình Tranh vẫn không nhìn đến chàng.

“ Ừm, đến đây làm gì? Không về Thiên tộc sao? “

Chàng cười cười.

“ Ta đến để hỏi nhờ huynh. Ta muốn dẫn tiểu bảo bối nhà bọn ta đến chỗ huynh chơi vài hôm, không biết Hoa Gian Lộ của huynh có chứa bọn ta không? “

Nghe thấy thế Trình Tranh mới cong cong khóe môi.

“ Chứa. Đi đi. Ta còn phải tưới hoa nữa. “

Nói rồi, Trình công tử một thân bạch y xách theo thùng nước đi tưới cây. Chàng vui vẻ quay về Thiên tộc. Về đến nơi, chàng mới nhớ ra, tiểu a đầu hiện đang ở Phượng tộc.

“ Đánh một trận lại khờ thêm một chút. Không biết khi nào, mới cho thiên hạ bình an đây. “

Chàng nhìn thấy tiên nữ trong cung của Ngư Phi, ai nấy đều mặt mài ủ rủ, quần áo trắng toát như thể đưa tang thì có chút bất ngờ, vội vã đi đến.

“ Các ngươi sao lại mặc áo trắng cả thế kia? “

Các tiểu tiên nữ nhìn thấy chàng thì vội quỳ xuống hành lễ, chàng đỡ họ đứng dậy, trong lòng thoáng có vài phần bất an. Nàng Ngọc Hoa đôi mắt ngấn lệ, nhìn chàng.

“ Bẩm điện hạ, Nhị công chúa đã hồn phi phách tán ở Phượng tộc. “

Ngọc Hoa cố giữ cho nước mắt không rơi. Chàng cố giữ bình tĩnh, tay vô thức nắm chặt lấy ngọc bội.

“ Muội ấy, muội ấy, sao lại thế được? “

Chàng thật không dám tin, chỉ nửa tháng trước còn ở Bắc hải cùng chàng ấy vậy mà khi chàng trở lại, người đã không còn ở đây.

“ Điện hạ, việc này ở Phượng tộc vẫn là rõ ràng nhất, công chúa bị kẻ khác đổ tội, tuy đã được minh oan nhưng vẫn ra đi rất oan uổng. Thái tử điện hạ, tiểu tiên không có gì khác, xưa nay, công chúa lương thiện, chưa từng nghĩ đến việc hại người, nay lại bị người khác hãm hại, cho dù đánh đổi mạng này, tiểu tiên cũng mong người điều tra thực hư, đem kẻ ác ra ngoài ánh sáng. “

Ngọc Hoa quỳ xuống, thành khẩn nhìn chàng, các tiên nữ khác cũng đồng loạt quỳ xuống. Chàng đỡ họ đứng dậy.

“ Tiểu Ngư là ta nuôi lớn, các ngươi trở về trước đi, ta sẽ đến Phượng tộc một chuyến. “

Nói rồi chàng nhanh chóng bay đến Phượng tộc. Ở trên cao, chàng đã nhìn thấy cả Phượng tộc treo đầy đèn lồng trắng, vải lụa trắng, tuyết vẫn đang rơi. Ngày nàng mất, tuyết rơi trắng xóa, máu nhuộm đỏ thẫm cả nền.

Chàng đi tìm Đại công chúa, nàng ấy tự nhốt bản thân trong phòng suốt thời gian qua, Đại Mao lo lắng vô cùng, khuyên nhủ hết lời vẫn không có hồi âm. Nghĩ rằng Tiềm Trúc đang đau buồn cho sự ra đi của muội muội nên chàng đi tìm Tam đại thống lĩnh. Nhị thống lĩnh thở dài, y kể lại cho chàng nghe.

Sau khi Nhị công chúa tan biến bởi roi Tâm Hỏa thì Đại thống lĩnh vội vã chạy tới, bẩm báo với Phượng chủ.

“ Phượng chủ, độc đó không phải Ưu Trùng mà là độc Chi Dịch, cách phát độc cũng giống Ưu Trùng nhưng thời gian nhanh hơn, chỉ cần một canh giờ đã đủ rồi. “

Phượng chủ cả người run lên, cảm xúc khó mà tả nổi, chính tay bà vừa giết chết con ruột của mình, ngỡ đâu có thể dùng lí do ấy mà bao biện, mà trốn tránh, nay lại biết được con gái hoàn toàn vô tội nên khó lòng chấp nhận nổi.

“ Nô tì kia là hung thủ, cô ta là người hầu hạ bên cạnh Kiều gia tiểu thư, chỉ có thể là cô ta. Phượng chủ, cô ta đã vu oan cho Nhị công chúa, phải phạt nặng cô ta. “

Chàng im lặng, không nói thêm gì nữa mà trở về Thiên giới. Chàng đến cung Hoa Y, đi một vòng rồi dừng lại bên ao sen. Lúc này, chàng mới từ từ rơi lệ, đêm tối yên tĩnh chỉ còn lại mình chàng, ngồi bên ao sen mà khóc thảm thương. Chàng vốn muốn dẫn tiểu a đầu đến Hoa Gian Lộ ngắm tử đằng hoa, đến thành Tiểu U Minh ngắm hội đèn, đến Nhân giới ngắm pháo hoa, còn rất nhiều nơi chàng muốn đích thân dẫn nàng đến. Bao năm qua, chàng đều dành thời gian cho việc dạy dỗ nàng, dạy nàng quy tắc Thiên tộc, khi gặp người ngoài cần phải đoan trang, ra dáng công chúa, khi ở Thiên tộc thì chính là nhà, ở Phượng tộc cũng là nhà nhưng vẫn nên có lễ tiết. Chàng dạy nàng phép thuật, dạy nàng cách trồng cây, cách vẽ tranh, cách viết chữ, cách ngâm thơ đối đáp, cách pha trà ngon. Chàng dụng tâm dạy dỗ, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Chàng luôn xem a đầu là muội muội, một mực yêu thương, xem như minh châu trong tay mà nâng niu, không dám để nó bị tổn thương nhưng chàng lại không ngờ được, khi ở Phượng tộc, nàng lại bị vu oan, hãm hại, đến nổi bị chính mẫu thân của nàng dùng roi Tâm Hỏa đánh chết.

“ A Phi, Thiên tộc và Phượng tộc là nhà của muội, mẫu thân muội là người hiền dịu và yêu thương muội nhất trên đời này, dù người có thế nào thì cũng là mẫu thân của muội. Đem muội đến Thiên giới là vì bất đắc dĩ, muội đừng trách người. “

Chàng nắm chặt ngọc bội trong tay, muội muội mà chàng hết lòng bảo vệ, đặt hết tâm can, ấy vậy mà lại ra đi một cách quá đỗi bất ngờ, chàng lại là người được biết cuối cùng.

“ A Phi, xin lỗi, là đại ca ca đến muộn, là đại ca ca không bảo vệ được muội, là đại ca ca có lỗi với muội, a Phi, là đại ca ca không bảo vệ được muội. “

Chàng đặt ngọc bội trong lòng lại tự trách bản thân. Nếu chàng có bản lĩnh thêm chút nữa thì chàng sẽ về sớm hơn, chàng sẽ bảo vệ được muội muội của mình.

Trên đời này, đại ca ca đã không còn tiểu Phượng Hoàng nữa, cũng không còn tiểu công chúa mà Thiên tộc hết lòng yêu thương lại bị Phượng tộc vứt bỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.