Lý Phương Thiên thoát khỏi game, nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng.
Hắn duỗi thắt lưng, đang trèo lên giường, tầm mắt men theo ánh đèn bên ngoài chợt thấy Lộ Tiểu Vũ đang ngồi trên giường, trùm chăn lên người, ánh mắt tĩnh lặng nhìn mình.
“Mịa!” Lý Phương Thiên suýt nữa rống lên, rụt về sau, “Lộ Tiểu Vũ đêm cậu không đi ngủ lại muốn đi dọa chết người khác à?”
Lộ Tiểu Vũ vẻ mặt ngây ngốc, “Không có gì, cậu mau đi ngủ đi.”
“Mịa!” Lý Phương Thiên lại chửi bậy một câu, vừa bò lên giường vừa hỏi, “Sao? Không phải mới gặp anh cậu à? Anh ấy bắt nạt cậu?”
Lộ Tiểu Vũ lắc đầu, “Không, chỉ là mình… Quên đi, không có gì, cậu mau ngủ đi.”
Lý Phương Thiên nói, “Cậu cũng mau ngủ đi.”
Lộ Tiểu Vũ “Ừm” một tiếng, nghiêng người nằm xuống.
Chỉ là câu vẫn không ngủ được, lúc gặp lại Trầm Thiên Ảnh, vì quá kích động mà cậu lao tới, ôm chặt lấy anh, khi ấy cậu bỗng cảm thấy có chút nghi hoặc, đây hình như không phải là anh trai cậu. Nhưng thế nào mới là anh cậu đây, chẳng lẽ con cún có lớp lông dày mượt ôm ấm thật là ấm, khi đi đường luôn theo sát bước chân cậu mới là Trầm Thiên Ảnh sao?
Lộ Tiểu Vũ biết mình đang tự biệt nữu với chính mình, chỉ là cậu không thể ngăn cản suy nghĩ kỳ quái của bản thân.
Tối đó vất vả lắm Lộ Tiểu Vũ mới ngủ được, mà ngủ cũng không yên ổn, cậu mơ thấy ngày tang lễ của mẹ. Trầm Thiên Ảnh đeo kính đen hỏi cậu, “Cậu chính là Lộ Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuyen-huynh/1211768/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.