Edit: 笑顔Egao.
“…” Tiếu Lăng Tiêu sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng được, chỗ này thế mà lại là bệnh viện tâm thần!
Hắn vừa kích động vừa hưng phấn, khóe mắt tràn ra hai giọt lệ nóng hổi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, căn bản không tự kiềm chế được tâm tình.
Cảm ơn Trời! Cảm ơn Đất! Cảm ơn sự quan tâm của Đảng và Nhà nước*! Thực sự cứ như nằm mơ vậy, tui cuối cùng cũng đến được bệnh viện tâm thần!!! =)))) (*chỗ này tớ chuyển ngữ sang thuần Việt nhé, câu gốc không y hệt nhưng nó cũng tương đương nhau)
Tiếp đó, hắn liền nghe thấy có người nói chuyện bên cạnh mình: “Lăng Tiêu, cô út về trước nhé, ngày mai cô lại đến thăm con.” Từ khi cháu trai bị bệnh, ngày nào người cô này cũng đến thăm cháu mình.
Hắn “xoạt” một tiếng rút đầu lưỡi vào trong miệng: “Cô út…”
“…?!!!” Cô út mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Tiếu Lăng Tiêu: “Con… Con…”
Cô không thể tin nổi, đứa cháu trai suốt hai năm qua chỉ biết nói “gâu gâu” vậy mà lại mở miệng gọi một tiếng “cô út”.
“Dạ,” Tiếu Lăng Tiêu giả vờ giả vịt hỏi: “Cô út, con đang ở đâu vậy?”
“Con, con, con bị bệnh, vẫn luôn ở đâu điều trị.”
“Là bệnh gì?”
“Con… bệnh của con khiến con luôn cảm thấy mình là một con chó, có vài lần suýt chút nữa ăn phải phân, có vài lần con còn nâng chân lên cao ngang đùi để đi tè, làm ướt hết quần, cô còn phải tắm cho con, thực sự rất khó t…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuyen-anh-de-gioi-giai-tri/1884379/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.