Từ khi Chu Cẩn Sơ ngừng việc thuê nhân viên vệ sinh theo giờ, Tiếu Lăng Tiêu càng ngày càng giống một nàng tiên ốc tiêu chuẩn. Hắn chăm chỉ dọn đồ đạc trong phòng, còn quét nhà, chỉ thiếu mỗi nấu cơm dọn sẵn đồ ăn chờ Chu Cẩn Sơ về nhà nữa thôi. Nếu có một cuộc bình chọn “nàng tiên ốc”, Tiếu Lăng Tiêu tin chắc hắn có thể xếp thứ nhất.
Hiện tại hắn cũng không lên mạng nữa. Sự tình đã xảy ra được hai tuần, nhưng sóng gió không hề lắng lại, điều này chứng tỏ người đứng sau vẫn đang tiếp tục thúc đẩy. Trong thời đại công nghệ thông tin như bây giờ, mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, vài ngày sau cũng sẽ dần bị lãng quên, các loại tin tức nóng hổi mới sẽ hấp dẫn tầm mắt của mọi người —— Tiếu Lăng Tiêu vẫn nhớ rõ, lúc mới tiếp xúc internet, hắn xem tin gì cũng kinh ngạc một hồi, miệng đều há thành chữ O, nghĩ thầm thế mà lại có chuyện như vậy… Bất quá, không lâu sau hắn cho dù nhìn thấy cái gì cũng không còn ngạc nhiên nữa. Người đứng sau sự kiện của Chu Cẩn Sơ cũng hiểu rõ điểm này, vì thế mỗi ngày đều cập nhật tin tức mới, ví dụ như đăng thêm một ít bằng chứng mới, thực hiện “đào sâu” một chút, tám từ Chu Cẩn Sơ đến những người liên quan khác, không ít người nói thay vì xem phim của y thà xem Chu Cẩn Sơ giở giò còn hay hơn, đề cử chồng chất, nhận xét tầng tầng, thu hút không ít người đến hóng chuyện, tin tức so với update tiểu thuyết còn nhanh hơn. Vòng giao thiệp của công ty nơi Chu Cẩn Sơ ký hợp đồng cũng không rộng rãi, có ra mặt thanh minh cũng chỉ rước thêm phiền, bất quá nói đi cũng phải nói lại, có những người ngày từ đầu đã không muốn tin thì cho dù giải thích thế nào cũng chẳng có tác dụng gì.
Người ra mặt bênh vực Chu Cẩn Sơ cũng không thiếu, nhưng lại không có chứng cứ rõ ràng, vì vậy sức chiến đấu của họ cũng không mạnh. Cũng không ít người lý trí nghi ngờ tính chân thực của video, yêu cầu được xem video hoàn chỉnh, bất quá những thanh âm này vẫn không đấu lại những người đang tức giận, chán ghét Chu Cẩn Sơ hay mấy kẻ chỉ đơn giản thích hóng hớt xem trò vui. Giống như Gustave* đã nói, trong việc truyền bá quan trọng nhất vẫn là “Tâm lý đám đông”, tựa như trong các nghi thức tôn giáo vậy, ý kiến của lãnh đạo và ý kiến của người khác đều có thể gây ra ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trên internet luôn có một nhóm người thích xem người khác đang từ phong quang vô hạn bỗng chốc rớt xuống đáy cốc để thỏa mãn tâm lý biến thái của bản thân. (*Gustave: Gustave Le Bon, một nhà tâm lý học xã hội.)
Giữa lúc mọi chuyện rối tung như tơ vò này, mới dễ dàng nhìn ra ai là người đáng để tin tưởng.
Trong vũng bùn scandal này, đạo diễn Nghiêu Thuấn Vũ từng hợp tác với Chu Cẩn Sơ bỗng đứng ra phát biểu, nói Chu Cẩn Sơ trong ấn tượng của ông là người khiêm tốn, không hề đùa giỡn truyền thông như trong tin đồn; bất quá ông cũng không phát biểu thêm cái nhìn về những vấn đề khác.
Weibo của Nghiêu Thuấn Vũ hầu như đều là thông tin hoặc các loại lý giải, cái nhìn về điện ảnh, lần “ra mặt” này khiến không ít người kinh ngạc. Bất quá ông là đạo diễn hàng đầu, không giống minh tinh màn bạc, cho dù ông có nói gì đi chăng nữa thì vẫn có rất nhiều người tìm đến ông để làm phim.
Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy hắn thích đạo diễn Nghiêu Tuấn Vũ cực kỳ, ông và cái tên Chung Dương kia khác nhau một trời một vực, cũng không hiểu vì sao Chung Dương lại được nhiều người yêu thích như vậy. (Nếu mọi người không nhớ thì Chung Dương là bạn ảnh đế của năm trước, lúc trao cúp cho Chu đại đại mặt vênh ngược lên làm bạn Tiếu ghét ấy.)
“Không ngờ Nghiêu đạo diễn sẽ nói như vậy.” Chu Cẩn Sơ xoa xoa đầu chó của Tiếu Lăng Tiêu.
“… Gâu.”
“Trung Khuyển,” Chu Cẩn Sơ nói: “Tao cảm thấy, chỉ có mày sẽ mãi mãi bồi bên cạnh tao.”
Chu Cẩn Sơ lại nói một lần nữa “Nếu như mày là người thì tốt rồi.”
“…”
Bất quá, từ sau khi Chu Cẩn Sơ nói câu “Nếu như mày là người là tốt rồi” lần thứ hai, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lúc lơ đãng, Tiếu Lăng Tiêu luôn l ra những biểu hiện giống như một con người.
Hắn càng ngày càng thích đứng bằng hai chân sau, sau đó dùng hai móng vuốt đằng trước làm rất nhiều việc. Tỷ như trước đây khi vào nhà tắm, hắn đều dùng đầu xuyên qua khe cửa Chu Cẩn Sơ lưu lại, dùng cổ đẩy cửa ra rồi nhảy vọt vào; nhưng bây giờ, hắn đều đứng thẳng sau cửa, dùng móng vuốt đẩy tay nắm cửa ra. Chưa hết, trước kia Tiếu Lăng Tiêu thường xuyên lao vèo vèo trong nhà như xe lửa, hưởng thụ cảm giác sung sướng khi chạy nhanh, còn thích ngậm quai túi nylon chạy để nó bay bay như thả diều, hiện tại hắn cũng không chạy nữa.
Trong thời gian này, Tiếu Lăng Tiêu rất kháng cự việc nằm nhoài trên sô pha, hắn thích ngồi xem TV hơn, mặc dù ngồi lâu sẽ khiến hắn khó chịu.
Ngay cả khi ăn cơm hắn cũng đổi tư thế. Trước đây Tiếu Lăng Tiêu đều dùng tư thế của chó, bốn chân chạm đất, hạ thấp đầu, cắm đầu trong bát đựng thức ăn, dùng lưỡi cuốn từng viên đồ ăn lên. Nhưng gần đây, Tiếu Lăng Tiêu lại ngồi bệt xuống đất, ôm lấy bát thức ăn đặt vào giữa hai chân sau, sau đó dùng hai móng vuốt phía trước nâng lên đổ vào miệng ăn, chậm rãi nhai một cách lịch sự. Lần đầu tiên Chu Cẩn Sơ nhìn thấy cảnh này còn vô cùng kinh ngạc hỏi: “Trung Khuyển, sao mày lại nâng bát thức ăn cho chó lên?” Lúc đó Tiếu Lăng Tiêu chỉ nhìn Chu Cẩn Sơ, đến “gâu” một cái cũng không sủa.
Hắn cũng không biết sao mình lại làm như vậy, thật giống như hắn không muốn tiếp tục làm chó nữa.
Hắn bất mãn.
Tiếu Lăng Tiêu muốn làm một con người, đến an ủi Chu Cẩn Sơ, tốt nhất là có việc làm, rồi nói với Chu Cẩn Sơ mình có thể nuôi y.
Chu Cẩn Sơ là người tốt như vậy, Tiếu Lăng Tiêu rất muốn giúp y.
Hắn luôn cảm thấy, bản thân mình thầm mến Chu Cẩn Sơ lâu như vậy, đến thời điểm khó khăn này lại không làm được gì, mỗi tháng còn tốn một vạn tiền đồ chơi thức ăn, hắn còn tư cách gì để thích người ta đây, rõ ràng chỉ biết cản trở.
Cuối cùng, vào một lần nào đó, khi Tiếng Lăng Tiêu đang ngồi trên ghế gỗ thu dọn đồ ăn vặt bày trên bàn, Chu Cẩn Sơ vừa nhìn thấy cảnh này liền buồn cười nói: “Trung Khuyển, mày đang bắt chước con người sao?!”
Tiếu Lăng Tiêu: “…” Tiếu Lăng Tiêu hiểu rõ, trước kia khi đi đóng phim, người trong đoàn làm phim thường tự mình làm mẫu cho hắn nhìn để hắn bắt chước theo, làm vậy vừa đơn giản vừa hữu hiệu, hắn còn bắt chước được rất giống.
“Mày đó, gần đây càng ngày càng giống người… Chẳng lẽ vì sống chung với người lâu, nên mày nghĩ mình cũng là người?”
“…”
“Ngẫm lại cũng phải, trước kia trong đoàn làm phim toàn người là người, mày không hiểu được đặc thù giống loài của mày là phải.”
“…”
“Ngày mai dẫn mày đến nhà bạn tao, nhà cậu ta có tận ba con chó lớn.”
“…” Tiếu Lăng Tiêu vô cùng xót xa nghĩ: Phải rồi, bắt chước giống hệt cũng có để làm gì đâu?
Mình con mẹ nó vẫn là một con chó thôi.
Tiếu Lăng Tiêu ngồi trên ghế rũ xuống đầu chó, hắn rất muốn biến trở lại thành người.
Muốn biến trở lại thành người, rất muốn làm người… Hắn lẩm bẩm, tôi muốn làm người, biến tôi thành người.
Làm ơn để tôi thoát khỏi thân chó, trở lại thân thể con người đi.
Chờ Chu Cẩn Sơ đi khỏi, hắn thậm chí còn quỳ lạy trên đất, dập đầu chó, cầu nguyện Phật Tổ cùng Bồ Tát, bất quá lại không thành công, mõm chó quá dài cản trở hắn dập đầu bái Phật. Hắn dùng móng vuốt che mõm chó, cảm thấy đây là điềm không tốt.
Ai… Bỏ đi, làm giấc ngủ trưa trước đã…
Tiếu Lăng Tiêu làm sao cũng không ngờ tới, khi hắn mở mắt một lần nữa, trần nhà hắn nhìn thấy không phải là cái trước kia.
Trần nhà vẫn là màu trắng, nhưng có chút tồi tàn, sàn nhà lát gạch men, cũng không được sạch sẽ cho lắm.
“…?”
Ngay sau đó, Tiếu Lăng Tiêu lập tức phát hiện, hắn đang bị trói trên giường, vô cùng tù túng.
Cùng lúc đó, hắn còn đang ngu ngốc lè lưỡi, xung quanh miệng ướt nhèm nhẹp. =)))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]