Quả nhiên, Đề Dao bật cười thật.
Cô chẳng nhìn tấm thiệp quá lâu mà buông xuống.
Đồng nghiệp vốn muốn hóng hớt thấy cô có vẻ chẳng mặn mà gì thì không khỏi chần chừ. Đúng lúc đó ngoài cửa văn phòng họ đi vào một người.
"Giám đốc Trương."
Cả phòng đồng loạt đứng dậy chào, trong lòng lại không khỏi đoán già đoán Trương Lễ đến đây làm gì.
Chẳng qua Trương Lễ không nhìn họ mà quay đầu nhìn ra đằng sau, thái độ niềm nở quá mức khiến người giật mình tươi cười nói: "Trợ lý Du, người ở đây. Anh có cần tôi nói không hay anh đích thân nói."
"Không cần, để tôi nói."
Ngay sau đó liền có một người từ ngoài cửa đi vào.
Cả nhóm tò mò nhìn anh ta. Còn có người xì xầm đằng sau rằng: "Đó là người bên tổng công ty Khưu thị thì phải."
"Thế anh ta đến đây làm gì?"
Đề Dao tai nghe, mắt cũng dòm dòm Dụ Chinh đầy tìm tòi. Cô đã từng nghe nói qua công ty của họ là thuộc sở hữu của Khưu thị tập đoàn, không ngờ lại là thật. Trước đây lúc cô quen Hứa Nhuệ Minh, khi đó họ còn chưa tốt nghiệp Hứa Nhuệ Minh đã từng nói muốn nộp đơn vào làm việc ở Khưu thị, cho dù phải từng bước đi lên cũng không muốn dựa dẫm gia đình. Kết quả thì sao, chưa qua nửa năm anh ta đã quyết định kết hôn để đoạt lấy quyền lực và địa vị, trực tiếp ngồi lên cái ghế giám đốc của Giang thị, làm con rễ Giang gia.
Buồn cười thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuu-tong-tra-tien-sua-bot-cho-con-trai-anh/3723263/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.