Chị gái bán thuốc mặc dù có chút khinh bỉ cô vì cái tội chơi đã xong giờ mới biết sợ nhưng vẫn thuận theo ý dân mà nói: "Thuốc này dùng được trong vòng hai mươi bốn giờ."
"Ô! Quá tốt rồi!"
Đề Dao vui đến mức nhảy dựng lên.
Chị gái lại tạt cho cô một gáo nước lạnh: "Đương nhiên uống càng sớm càng tốt, càng lâu càng không dễ đạt tới tác dụng."
"À..."
Đề Dao ỉu xìu như trái cà tím. Nhưng rất nhanh cô đã khôi phục lại sinh khí, vội vàng bẻ viên thuốc bỏ vào miệng, đến nước cũng không cần cứ thế mà nuốt xuống.
Chị gái bán thuốc liếc trắng mắt nhìn cô xong cũng từ bi đưa cho cô chai nước suối, còn mở ra giúp cô.
"Cảm ơn chị."
Đề Dao lễ phép cảm tạ rồi nhận chai nước tu ừng ực gần nửa chai. Ban nãy vội vàng chạy đến đây cô cũng chưa kịp uống miếng nước nào sau khi ăn xong một nồi mì bự trảng.
"Thật ra cô có thể không cần quá lo, thời buổi bây giờ con người ăn quá nhiều thức ăn rác, đời sống buông thả không biết tiết chế nên chức năng kia thường dễ bị mất hiệu quả, càng chẳng dễ bị dính trong một lần đâu."
"..."
Có phải một lần đâu... Đề Dao im lặng nuốt ngụm máu vào bụng, chân thành cảm tạ sự nhắc nhở đầy chân tình thực cảm của chị gái bán thuốc rồi tạm biệt chị.
Thôi, chắc số cô cũng không có may mắn mà trúng độc đắc ngay lần đầu đâu.
Đề Dao tự an ủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuu-tong-tra-tien-sua-bot-cho-con-trai-anh/3723261/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.