Đồ ăn mới được dọn lên bàn không lâu, Trịnh Thừa Diễn chỉ gắp một chút. Hắn buông ly thủy tinh, đưa mắt nhìn về phía người mới xông vào phòng: “Tôi còn tưởng là nhà hàng tuyển được người mới nhưng vẫn chưa không hiểu quy luật gõ cửa trước cơ đấy.”
Ninh Lạc giống với tên của cậu ta, trên mặt luôn hiển lộ một nụ cười tươi rói: “Xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý hơn. Em chỉ là đang liên hoan với bạn bè ở phòng đối diện, thấy ngài vào đây liền sang đây chào hỏi. Ngài Trịnh, ngài đi một mình ạ?”
Trịnh Thừa Diễn đưa mắt nhìn thời gian, nâng cằm về phía chỗ ngồi đối diện: “Không thấy bó hoa kia à? Tôi đến đây để gặp người. Cậu để ý một chút, đừng có làm hỏng hoa.”
Ninh Lạc vội vàng di chuyển thân thể sang phía bên cạnh. Cuộc sống tình cảm của người kia không phải là điều cậu ta nên quan tâm đến, cậu ta chỉ quan tâm đến công việc mình có thành công hay không: “Ngài Trịnh, ngài có cảm thấy qua cuộc đàm phán ngày đó thì em có hi vọng không ạ? Ông chủ Phùng bên em bảo em đừng lo lắng nhưng ngày nào còn chưa quyết định chuyện này thì ngày đó em còn cơm nước không vô.”
Trịnh Thừa Diễn không giống như Văn Nhạn Thư có thể duy trì sự kiên nhẫn để lắng nghe dưới loại tình huống như thế này. Hắn cắt một miếng bít tết, chấm nước sốt rồi cho vào miệng. Hắn khiến cái dạ dày của mình thoải mái một chút rồi mới nửa đe dọa nửa răn dạy nói: “Đủ, thu lại vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuu-giac-mat-linh/899162/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.