Gần công ty có một cửa hàng bán hoa, Trịnh Thừa Diễn đậu xe ở ven đường, mặc áo khoác rồi bước xuống xe.
Không gian trong cửa hàng rất hẹp, trên người hắn dính phải một hỗn hợp hương hoa, có nồng có nhạt, chúng khiến hắn nhớ đến mùi hương dính trên người Văn Nhạn Thư mỗi khi anh tan làm.
Hắn bỏ qua lời đề nghị của nhân viên, chọn hai đến ba bông hoa xinh đẹp từ mỗi thùng hoa như là hoa hồng trắng, hoa cát cánh, lá tai voi,…
Sau khi lựa chọn cần thận mười chín loài hoa, Trịnh Thừa Diễn chọn một tờ giấy màu xanh nhã nhặn nằm trên bàn, nhân viên cửa hàng vừa bó hoa lại vừa nói: “Thưa ngài, có rất ít người lựa lẫn lộn chọn nhiều loại như vậy, bình thường chọn ba đến bốn loại là đủ rồi.”
Câu nói này cực kỳ giống với ý kiến của Văn Nhạn Thư khi anh cho rằng sẽ chẳng có ai thích mùi hương chẳng thể phân biệt nổi trên người mình. Trịnh Thừa Diễn cười cười, rút ra một dải ruy băng màu bạc: “Không sao, có người thích mà.”
Giấy trơn bao bọc lấy những bông hoa màu sắc khác nhau, giống như Văn Nhạn Thư nhìn thì giống người lầm lì ít nói nhưng thực ra lại nhận biết được hàng ngàn loại nước hoa lãng mạn. Khi nhân viên cửa hàng chuẩn bị làm đến bước cuối cùng, Trịnh Thừa Diễn nhanh chóng ấn xuống dải ruy băng rồi nói: “Để tôi làm đi.”
Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện như thế này, cứ nhìn vẻ mặt chăm chú như ngày đó thắt dây lưng cho Văn Nhạn Thư là biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuu-giac-mat-linh/899161/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.