Một nhóm người, ngươi một câu ta một câu, càng nói càng hăng. Ta đâu có chỗ nào để xen vào. Mạnh Tuần đột ngột kéo rèm xe, vẻ mặt giận dữ, nửa đe dọa nói: “Nếu không nỡ đi, thì đừng đi nữa!” Ta: “Ấy ấy ấy, đi đi đi.” “Cát Tường, Phúc Quý, mau tạm biệt thúc thúc thẩm thẩm gia gia bà bà đi nào.” Hai đứa bé rất trịnh trọng cúi chào mọi người: “Chúng con cảm ơn các vị thúc thúc thẩm thẩm gia gia bà bà đã chăm sóc chúng con bấy lâu nay.” Dù sao chúng cũng là những đứa trẻ được mọi người trông chừng mà trưởng thành. Lời nói này khiến bà con làng xóm ai nấy đều rưng rưng nước mắt. “Cát Tường, Phúc Quý, trưởng thành thật tốt nha.” “Bình an vô sự khỏe mạnh nha!” “Ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân của các con, phụ mẫu cãi nhau thì phải giúp mẫu thân nha!” … Xe ngựa dần đi xa. Bóng dáng bà con làng xóm dần trở thành những chấm nhỏ. Ba mẫu tử bọn ta cuối cùng cũng đành lòng buông rèm xe, ôm nhau khóc nức nở. — Nghe tiếng khóc gào trong xe ngựa, thái dương Mạnh Tuần nhảy thình thịch. Hắn móc từ trong túi ra một chiếc khăn tay quăng vào mặt ta: “Được rồi, lau đi.” Cát Tường nhanh chóng nín khóc, lẽo đẽo lại gần phụ thân mình, nghiêng cái đầu nhỏ đánh giá hắn. “À thì ra phụ thân con trông như thế này, hình như con đã từng mơ thấy rồi.” Trong lòng Mạnh Tuần xúc động, liền ôm Cát Tường đặt lên đùi: “Ồ? Chẳng lẽ phụ thân trong mơ của con trông giống ta sao?” Cát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuong-tao/5212346/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.