Hạnh phúc thật sự rất mông lung và mơ hồ. Hạnh phúc không phải là vật chất mà ta có thể nhìn thấy, mà nó trừu tượng mà ta chỉ có thể cảm nhận được bằng chính cảm nhận của trái tim mình. Hạnh phúc và khổ đau, nó chỉ cách nhau bởi một khoảng trống. Không phải là bước chân, mà chính là bức tường vô hình mỏng manh có thể dễ dàng vỡ òa ra vào bất cứ lúc nào. Yêu một người, nó không chỉ đơn giản là nhìn người đó hạnh phúc. Bởi vì khi yêu mà không được đáp lại, thật sự là khiến cho con người ta đau lòng.
Người này đối với người khác là yêu. Người khác đối với người ấy là cảm mến. Người ấy đối với người đó là khát khao được ở cạnh. Người đó đối với người này chính là sự yêu thương vô hạn. Một vòng luẩn quẩn thật sự khiến cho con người khó mà thích ứng được.
Chờ đợi là một bức tường chắn mờ mịt không xác định. Cứ ngỡ là hạnh phúc ta đang nắm trọn, thật sự không nghĩ tới nó lại vội vàng tan biến tựa hư vô. Hãy nhắm mắt lại và đặt trọn bàn tay lên trái tim mình để cảm nhận, hạnh phúc thực sự đang đợi chờ chính ta ở nơi nào? Hãy chạy đến theo tiếng gọi của tình yêu thương. Hãy dâng hiến mọi thứ để vun đắp nó...