-"Vâng ạ."-TA cúi đầu gượng cười. Ngước lên chào hỏi sư tỷ. Giọng nói của tỷ này có vẻ rất đầm ấm và tiểu thư khuê cát. Vừa ngước lên TA đã thấy ngay một mỹ nữ.
Khuôn mặt tựa như hoa yêu kiều diễm lệ với bộ y phục trên người tôn lên một tiểu thư mới lớn con của quan trong triều. Nhưng khuôn mặt ấy làm TA đứng hình vì nó giống...
-"Tỷ là.....Tuệ Nhi?"-Tay nó run run không dám chạm đến người con gái trước mắt. Mỹ Diệu...là Nguyễn Mỹ Diệu mà nó biết,là bạn thân của nó,người đã chết cách đây mấy năm mà nó luôn ao ước được gặp lại.
-"Phải."-Cô nở nụ cười nhìn nó.-"Rất vui khi biết đệ...Dương Anh."
TA thấy nụ cười ấy,bỗng nhiên nước mắt dâng trào,rơi lả chả xuống,sống mũi cay cay. Lâu rồi tôi mới được thấy cô ấy cười. Nụ cười đó....thật đẹp. Ánh mắt xuyên thấu,cafe đen nâu long lanh. Đến cả ánh mắt?
TA cúi đầu bắt tay với cô. Lập tức kìm nén rời đi. Trong vô vàng nước mắt lờ mờ. Nó cảm ơn tất cả,cảm ơn đã để nó thấy người bạn ấy lại một lần nữa. Cho dù...cậu ấy....không biết mình là ai? Nhưng Mỹ Diệu đã được sống lại,trong lòng nó không ngừng hạnh phúc. Ở thế giới này,nó có thể gặp được tất cả mọi người sao? Vậy bố,mẹ,ông nội cũng vậy chứ?
Tuệ Nhi và Dương Phong không biết chuyện gì đang xảy ra nhìn theo bóng dáng TA.
-"Người đó bị gì sao hả sư huynh?"-Đừng có nói là hắn ta thích mình ấy nhỉ? Cũng phải,một nam nhân nào không đứng trước mặt bổn cô nương này không gục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuon-mat-cua-chi-khong-phai-la-cua-em/3299304/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.