Bích Liên đang trang điểm trong phòng,khuôn mặt nhợt nhạt hơn so với lúc trước. Đôi môi cô không còn hơi sức để nhấc lên. Vài tháng trước,cô đã cảm giác là mình sẽ không sống được bao lâu nữa.
-"Tiếu Phàm....chàng."-Cô nhìn mình trong gương. Nhan sắc mỗi lúc một già đi,xaua xí đi.-"Thiếp nhớ chàng."
Mũi cô nhỏ vài giọt máu xuống,ròng rọc chảy xuống cổ áo. Cô thở yếu đi. Tay nắm chặt miếng ngọc kia.Hạ hàng nước mắt ứa dài.
Cạch.
Tiếng cửa mở nhẹ rồi đóng lại. TA đứng sau lưng,tính làm cho tỷ ấy bất ngờ. Từng bước đi nhè nhẹ đó sắp đến sau lưng cô thì cô đã quay lại. TA tròn mắt nhìn cô đang nhợt nhạt đi.
-"Bích Liên tỷ....tỷ là sao thế này?"-Nó chạy đến đỡ cô. Chiếc khăn tay kia lau đi những giọt máu đẫm ướt ấy.
-"Ta không sao cả."-Cô cầm chặt tay nó,dừng hành động đó lại
-"Sao lại không sao được cơ chứ?"-Nó xót xa,đỡ BL vào người mình.-"Tỷ bị bệnh rồi. Để muội đi gọi người đến."
BL càng nắm chặt tay nó hơn. Cười nhạt nhẽo lên thành tiếng khàn đặc rất đau thương.
-"Ta sẽ không còn sống bao lâu nữa đâu."
TA mặn nồng nhìn xuống BL. Nó cũng biết được cơ thể đang nằm trong người mình yếu ớt bao nhiêu nhưng không được làm họ tụt chí. Bỗng nhiên,nó thương cô như chị em thân thiết.
-"Tỷ đang nói gì vậy? Làm sao có thể? Muội chỉ mới đến thăm tỷ mà đã đùa như vậy à."
BL lả chả rơi nước mắt. Hơi ấm trong tay nó truyền đến. Từ bé đến giờ,cô mới cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuon-mat-cua-chi-khong-phai-la-cua-em/3299328/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.