Sau khi đến phim trường, nhìn thấy nhân viên hôm nay toàn bộ đến đông đủ, sắc mặt Sở Tích mới tốt hơn một chút.
Tiêu Luyến ôm laptop, trên mặt còn treo nước mắt, lỗ mũi hồng hồng đứng bên cạnh Sở Tích.
Diệp Thời Tầm vừa đến gần liền thấy Tiêu Luyến bộ dáng như vậy, thương tiếc bước tới: "Tiêu Luyến, làm sao vậy? Có phải có ai bắt nạt ngươi?"
"Không sao. Hu hu ~" Tiêu Luyến hít mũi một cái, như thể có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại bởi vì quá mức bi thương mà không nói ra miệng.
Diệp Thời Tầm thoáng siết chặt quả đấm, nhìn về phía Sở Tích hỏi: "Sở đạo, Tiêu Luyến làm sao vậy?"
Sở Tích bất đắc dĩ thở dài, tay chỉ về đống bùn nát cùng cây tiên nhân cầu thối rữa phía xa xa: "Tiểu Thập Bát đêm qua triệt để về tây thiên rồi. Nàng vẫn còn đang thương tâm, ta dỗ từ sáng đến giờ không dễ gì mới nín khóc. Các ngươi tới một cái, nàng lại bắt đầu khóc rồi."
"Hu hu ~ Tiểu Thập Bát khổ mệnh của ta, nó nhất định là dị ứng cà phê, cho nên mới chết." Tiêu Luyến khóc một hồi liền nhoài người chui vào lòng Sở Tích, Sở Tích hết cách chỉ có thể ôm tiếp tục dỗ.
Diệp Thời Tầm đến gần nhìn, phát hiện tiên nhân cầu còn đang hấp hối.
Hấp hối...
Cố Tô An đi theo sau lưng Diệp Thời Tầm, nguyên nhân Tiêu Luyến khóc thút thít nàng dĩ nhiên nghe được, khóe miệng co quắp nhìn cây tiên nhân cầu sắp hẹo kia, coi bộ Tiêu Luyến đã dùng cà phê nóng tưới tiên nhân cầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khung-dong-nu-trong-sinh-be-cong-anh-hau/1118744/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.