Chương trước
Chương sau
Du thuyền phát ra tiếng kêu nặng nề, đây là ngày thứ tư lên thuyền. Hôm nay thời tiết cũng không tốt lắm, xa xa có thể trông thấy tầng mây vừa đen vừa dày, kèm theo tia chớp sáng ngời cùng vài tiếng sấm lác đác, vang dội phía chân trời.
Tuy rằng du thuyền tải trọng trên trăm triệu, nhưng dưới loại thời tiết tồi tệ này cũng chỉ có thể theo mặt biển không ngừng bập bềnh, vốn dĩ kế hoạch hôm nay là mở một buổi tiệc cà chua, không còn cách nào chỉ có thể đổi thành diễn vở hí kịch nổi tiếng ——《 Hồ điệp phu nhân 》.
Hí kịch truyền vào Trung Hoa kỳ thực rất muộn, thật ra nếu nói ngay từ đầu, trong những buổi đầu sơ khai hình thành hí kịch Hy Lạp tương đương với "Cát kịch" của mọi người già trẻ bây giờ, nhưng phần lớn người trong nước chủ yếu đều theo chủ nghĩa ngoại lai, đều tự nhận đây là nghệ thuật cao nhã nhất, tuy rằng đều nghe không hiểu, nhưng vẫn giả vờ dạt dào hứng thú.
Hoàng Phủ Thần bưng một ly rượu đỏ bỏ thêm đá, sờ chiếc nhẫn trên tay, nhìn ca sĩ giọng nữ cao chẳng biết từ đâu mời tới, lắc đầu, Mặc Gia Kỳ đang ngồi giữa phòng đặc cấp cầm ống nhòm hừ hừ cười cả buổi: "Tổng giám đốc, tôi với ngài từng làm cộng sự, lần đầu tiên thấy được trên mặt ngài có vẻ sốt ruột."
Hoàng Phủ Thần hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua Mặc Gia Kỳ, khẽ nhấp một ngụm rượu, giả vờ lơ đãng hỏi: "Tiểu Mặc, gần đây cậu có nhìn thấy chủ nhân không?"
Chủ nhân chẳng phải luôn quấn lấy anh sao? Mặc Gia Kỳ cười nhạo trong lòng, nhưng nét mặt vẫn giả vờ tò mò, nhún vai: "Làm sao tôi biết."
Kỳ lạ, dựa theo tư duy tính cách thích ồn ào gây rối của chủ nhân, vậy phải xuất hiện ở đây chứ......Gần đây cũng không nhìn thấy y biến thành mèo nữa..... Hoàng Phủ Thần chép miệng, đứng dậy đặt ly rượu đỏ kia sang bên, dặn dò Mặc Gia Kỳ vài tiếng, liền rời khỏi phòng.
Hoàng Phủ Thần đi dạo trong hành lang, vừa sửa sang lại tay áo mình vừa tra xét bốn phía, ngừng lại trước một cánh cửa, đẩy cửa vào.
"Em đến rồi." Thanh âm trầm thấp đẹp đẽ vang lên, Hoàng Phủ Thần sửng sốt, nhìn chủ nhân xuất hiện trong căn phòng Hoàng Phủ Lê ẩn náu, không khỏi ngạc nhiên, y..... Hoàng Phủ Thần lo lắng nhìn một vòng, phát hiện Hoàng Phủ Lê đang dạng tay dạng chân không chút hình tượng nằm trên ghế quý phi, ngực như cũ còn phập phồng, anh lúc này mới yên lòng lại, lạnh lùng bước nhanh đến trước, quỳ xuống, hơi cúi đầu: "Chủ nhân."
Chủ nhân lúc này mặc một bộ âu phục màu vàng nhạt ba lớp, cũng không biết là thiện tâm đại phát hay gì khác, lúc này áo khoác đang khoác lên người Hoàng Phủ Lê, áo sơ mi xanh đậm, cà vạt đen, càng tôn thêm vẻ tái nhợt trên mặt chủ nhân, Hoàng Phủ Thần cảm giác mình bị dọa đến ứa mồ hôi lạnh, nhưng anh như trước không dám động đậy.
"Không sao, ta nhớ em." Chủ nhân ranh mãnh cười, kéo anh từ dưới đất lên, vô lại nắm hông anh, tay kia nắm cằm anh, thầm quan sát một chút, cảm thán: "Lại gầy.....Là lúc đại bổ cho em một chút."
Đại bổ à.....Hoàng Phu Thần nghe thấy những lời này hơi sửng sốt, anh liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Lê đang ngủ sâu, thấp giọng nói: "Đi sang phòng khác." Chủ nhân cười một tiếng, nới lỏng cà vạt, suồng sã nhéo mặt anh, lại nắm sau cổ anh thân mặt cắn môi dưới anh một cái, lúc này mới khẽ nói: "Đi.....Chúng ta đến phòng ngủ...."
Vừa đi vừa lùi vừa kéo quần áo, đợi đến khi Hoàng Phủ Thần đã cởi sạch, anh đã nhận mệnh nhắm hai mắt lại. "Meo..." Bên tai có tiếng mèo kêu khẽ khiến anh thình lình mở mắt.... Đây! Chủ nhân trước mặt bỗng nhiên biến thành một con mèo khổng lồ, lông đen, so với sư tử nhỏ hơn một chút, so với con báo lại lớn hơn, lỗ tai lông nhung thoạt nhìn đặc biệt dễ thương, giống như con thú nhồi bông khổng lồ.
Mèo lớn meo meo kêu, thân mật dùng đầu cọ gò má Hoàng Phủ Thần, cuối cùng..... Cuối cùng cũng lộ rồi sao? Hoàng Phủ Thần cười nhạt trong lòng, nhưng nét mặt bất động, vươn tay ra, xoa đầu mèo lớn, mèo lớn phát ra tiếng grừ grừ, híp mắt dường như vô cùng phấn khởi, chỉ chốc lát sau liếm gò má Hoàng Phủ Thần, hai chân trước đè lại cơ thể Hoàng Phủ Thần, lấn người lên.
Hoàng Phủ Thần tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Chủ nhân lần này vậy mà lại muốn chơi trò nhân thú.
Xúc cảm lông nhung, hơi thở nóng hổi phun lên cổ mình, Hoàng Phủ Thần cảm giác toàn thân mình đều đang run rẩy, mèo đen lớn dùng mũi tách hai chân anh ra, ngay sau đó, đầu lưỡi ướt sũng lông lá mang theo móc ngược bắt đầu nhẹ nhàng liếm toàn thân anh, nhất là chỗ hoa cúc càng không buông tha, thậm chí còn bắt chước cái gì đó cắm vào rút ra, Hoàng Phủ Thần chỉ cảm thấy eo bủn rủn, hai chân cũng không còn sức lực, chỉ có thể nắm chặt khăn trải giường, không rên một tiếng.
Mèo trên người dường như không hài lòng với phản ứng của anh, nhẹ nhàng cắn cổ anh, lật cả người anh lại, để anh quỳ hai chân còn cơ thể nằm rạp trên giường, ngay sau đó, anh cảm thấy giữa khe hở có một thứ lửa nóng đang ma sát.
Một hai ba bốn, hai hai ba bốn.....
Vận động kiểu đóng cọc đang tiến hành, Hoàng Phủ Thần không tự chủ được theo vận động của mèo lớn mà lắc lư cơ thể, từng tấc từng tấc một, từng điểm từng điểm một, cường lực xâm nhập lại thong thả tách ra, sóng nhiệt đã cuốn sạch anh, anh chỉ cảm thấy sự vui sướng chưa từng có đã bao trùm toàn thân mình.....
"Giang rộng ra chút nữa.....Em sẽ thoải mái hơn.... " Mèo đen phun ra thanh âm trầm thấp của chủ nhân, Hoàng Phủ Thần chỉ cảm thấy cơ thể như không khống chế được, dùng sức tách chân mình ra —— Tiếng va chạm kịch liệt vang lên trong căn phòng ngủ sang trọng này, Hoàng Phủ Thần gắt gao cắn môi mình, tuyệt không phát ra chút tiếng động nào.
".... Ha ha ha.....Đến lúc phải mang thai con ta rồi...."
Cái gì! Hoàng Phủ Thần bỗng nhiên mở trừng mắt, chủ nhân đây là muốn làm gì! Ngay sau đó, anh liền cảm thấy chỗ hoa cúc tựa hồ bị căng lớn, ngay sau đó một thứ gì đó bỗng nhiên tiến vào trong, bị chuyển vận vào tận cùng bên trong. "Cút!" Anh liều mạng giãy giụa, không ngờ tới mèo đen lại ngậm cổ anh không buông, hàm răng sắc nhọn đã đâm vào da anh ——
"Trở thành người mang thai con ta nhé!" Chủ nhân cay nghiệt vô tình tuyên bố, Hoàng Phủ Thần chỉ cảm thấy chỗ hoa cúc bị căng ra lần nữa, dường như là một loại trứng lớn như trứng gà trượt vào chỗ sâu trong cơ thể mình....
Không lâu sau, mèo đen lại rút cơ thể ra, đã không còn chút sức chống đỡ nào, Hoàng Phủ Thần mềm oặt nằm sấp trên giường, cảm giác phần bụng hơi nhô lên, căng lớn như quả bóng da.
Rất nhanh, anh cảm thấy có gì đó không đúng.
Có thứ gì đó, ở trong bụng từng chút từng chút nở ra, ngay sau đó, lại có thứ gì đó ở trong bụng tự vặn vẹo —— Hoàng Phủ Thần kinh ngạc nhìn bụng mình, bụng không ngừng nhấp nhô, có thứ gì.....Có thứ gì đang động đậy....Trời ơi trời ơi!
Chủ nhân khôi phục hình người, ngồi trên ghế bên cạnh, một tay chống đầu, nhìn Hoàng Phủ Thần gần như phát điên nện bụng mình, chậm rãi lộ ra một mạt cười.
Bụng càng ngày càng đau, mình tuy rằng làm quỷ đã rất lâu rồi, cảm giác đau đớn khi còn là con người đã thấp xuống không ít, nhưng lại đau đớn này ngay cả quỷ cũng khó chịu nổi, Hoàng Phủ Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, hung tợn nhìn chủ nhân đang thờ ơ, thấp giọng gào khóc: "Ta muốn giết ngươi.....A" Cơn đau đột ngột dấy lên cắt ngang lời anh, thứ trong bụng tựa hồ nghe thấy lời anh nói, giống như nghiêm phạt mà hung hăng giật nảy, ngay sau đó, lại có thứ gì giống như sự sống, tự chuyển động, chậm rãi bò về hướng miệng huyệt ra ngoài.....
Thứ quái dị trong bụng có tứ chi, từng chút từng chút đi bên trong, tứ chi bén nhọn đã cắt bị thương anh, máu tươi từ chỗ hoa cúc phun ra ngoài, kích thích hoa cúc anh không ngừng co rút lại.
"Thả lỏng!" Chủ nhân đứng lên, từ trên cao nhìn xuống anh, tuy rằng trong mắt viết đầy hưng phấn, nhưng vẻ mặt lại không chút biểu cảm, "Thả lỏng! Đừng định kẹp chết con ta, không thì ta giết Hoàng Phủ Lê trước."
"A.... " Hoàng Phủ Thần phát ra một tiếng khóc thét, nghe thấy tiếng uy hiếp của chủ nhân, chỉ có thể cố gắng khống chế thả lỏng, ngay sau đó, có thứ gì đó chậm rãi bò ra, phát ra tiếng khóc như trẻ sơ sinh, oa oa oa oa mà khóc....
Trời ạ.... Một con....Hai con.... Ba con....Tổng cộng ba con, còn một đứa hình như trong lúc giành giật bị ép chết rồi, chủ nhân nhìn Hoàng Phủ Thần đã không thể động đậy, nhu tình bế anh lên, đem ba con quái vật giống mèo giống như trên đầu mọc sừng mềm bế lên, khẽ mỉm cười: "Không tồi."
******
"Anh, anh làm sao vậy?" Hoàng Phủ Lê đột nhiên vỗ gò má anh, sau khi thấy anh tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm, trong miệng lầm bầm, "Gặp ác mộng sao? Thật không ngờ, quỷ còn có thể nằm mơ. Lẽ nào bị quỷ áp giường? Thần kỳ muốn chết."
Hoàng Phủ Thần kéo tay hắn ra, thoáng cái ngồi dậy, kinh ngạc sờ bụng mình —— Thật kỳ quái, cơ thể đau nhức cùng cảm giác ê ẩm sưng cũng không hề tan biến, giấc mộng này rốt cuộc là thật hay giả?
Trông thấy ánh mắt ân cần của Hoàng Phủ Lê, Hoàng Phủ Thần hơi đẩy hắn ra, không chú ý đến ánh mắt của hắn có chút tổn thương, anh chỉ che bụng, theo bản năng nhìn bốn phía, lại sờ bụng, lúc này mới nặng nề thở dài ——
Đây chỉ là một giấc mộng.
"Anh." Hoàng Phủ Lê cười mắt cong cong, hai tay chống trên giường, trong mắt viết đầy hiếu kỳ, như cậu bé to xác sang sảng cười: "Anh, quỷ các anh còn có thể nằm mơ sao? Thật thần kỳ ha?" Nói rồi, chính hắn có chút nôn nóng, "À khi nào mới có thể xuống thuyền đây!"
"Biến." Hoàng Phủ Thần đẩy hắn ra, bản thân lại rơi vào trầm tư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.