Editor: YuuTrên hành lang dài vắng vẻ, ngoài tiếng đèn điện chuyển động trên nóc nhà ra thì không có tiếng động nào khác.
Diệp Nhiễm ngáp một cái thật dài: “Có phải em nghe nhầm rồi không? Hơn nửa đêm rồi không ngủ được có khi sinh ra ảo giác đó.”
“…”
Tô Diệu Ngôn nhíu mày, có chút nghi ngờ.
Cô đi đi lại lại trên hành lang để kiểm tra tình hình, nhưng không thấy có gì bất thường cả, liền quay lại nói với Diệp Nhiễm: “Thật sự là em nghe nhầm sao? Nhưng nhỡ có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao bây giờ?”
Diệp Nhiễm tặc lưỡi. Sau khi suy nghĩ một hồi, cô ấy đi tới bấm chuông cửa phòng Đinh Đang bên cạnh.
Đinh Đang mặc chiếc váy ngủ màu đen đi ra mở cửa, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Diệp Nhiễm liếc nhìn vào bên trong: “Lily ngủ rồi à?”
“Vâng.” Đinh Đang gật đầu.
Tô Diệu Ngôn miêu tả sơ qua âm thanh vừa rồi mình nghe được với Đinh Đang. Đinh Đang nghe xong liền lắc đầu: “Tôi không nghe thấy. Tôi vẫn luôn lướt Weibo nãy giờ, cũng không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì.”
“Vậy có lẽ là em nghe nhầm rồi.” Diệp Nhiễm nói: “Hơn nữa nếu thực sự có người kêu cứu, chúng ta tới nhanh như vậy, làm sao một người còn sống to lớn lại biến mất ở hành lang dễ dàng được chứ?”
Cũng đúng.
Tô Diệu Ngôn xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, sau đó cùng Diệp Nhiễm quay về phòng.
***
Ngày hôm sau.
Trong lúc ăn sáng, Đinh Đang nói nhà Lily có chuyện gấp, chưa đến 6 giờ sáng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-uoc-nguyen/266443/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.