Cuối cùng Sử Kiến Vương cũng có thể nghe được câu nói này của cô. Không ngờ được người đàn ông này đã vui mừng đến mức muốn rơi lệ.
Không đợi đối phương đồng ý, anh đã nhanh chóng dang tay ôm chầm lấy người con gái trước mặt. Thừa cơ hội còn cúi mặt hôn lên bờ vai trắng thon được lộ ra của cô.
Trên người Chu Tĩnh Nguyệt lúc nào cũng có hương thơm dịu nhẹ và đặc biệt luôn làm cho người này ưu mê, khó có thể dứt ra.
Anh không chần chừ nữa mà trực tiếp áp môi mình lên môi cô. Nụ hôn dịu dàng nhưng vẫn thể hiện được sự ngọt ngào mà người này muốn dành riêng cho Tĩnh Nguyệt.
- Có phải trước đây anh thường hôn Liễu Tố Kỳ nên kĩ năng mới điêu luyện như vậy?
- Không phải. Trước đây thân mật nhất cũng chỉ là một cái ôm, em chính là người đầu tiên.
Cô nhìn Kiến Vương, trong lòng có chút không tin. Ai biết được con người thường lạnh lùng này lúc còn đi học được rất nhiều nữ sinh theo đuổi.
Dung nhan xinh đẹp mỉm cười tươi tắn, nụ cười lần đầu anh được tận mắt nhìn thấy. Cô cười không những vui mà còn thể hiện sự trêu chọc.
- Chẳng phải sáng nay anh còn nói sẽ đau lòng vì Tổ Kỳ.
Anh nhìn cô rồi lại khó hiểu, thầm nghĩ lời này bản thân có nói sao? Đã từng nói lúc nào ngay cả anh cũng không nhớ...
Biết người này sớm đã quên, Tĩnh Nguyệt hết cách cũng chỉ có thể lên tiếng để gợi lại trí nhớ của người trước mặt.
- Nếu một ngày bị người mình yêu phản bội, anh sẽ cảm thấy thế nào?
Cuối cùng Kiến Vương cũng nhớ ra câu hỏi của cô. Không ngờ đến người con gái này lại hiểu lầm, tưởng anh sẽ đau lòng vì người khác...
- Câu trả lời lúc đó là đau lòng vì em, không phải vì Tổ Kỳ hay ai khác.
Sau lời nói chắc nịch kia, cô cũng biết mình đã hiểu sai ý của người đàn ông đang ngồi đối diện. Trong hàm ý của anh chính là yêu cô nên mới đau lòng. Vậy mà bản thân lại hiểu theo một hướng khác.
- Vậy chắc là do nhầm lẫn gì đó... À phải rồi, trời cũng đã tối nên đi ngủ thôi.
Chu Tĩnh Nguyệt biết mình không thể đấu lại, đứng trước một con sói hung tàn như vậy cô cần phải tìm cách chuồn lẹ.
Tuy đã lảng sang chuyện khác để trốn về phòng, tiếc là vẫn chậm hơn Sử Kiến Vương một bước. Anh đã nhanh chóng vác cô lên vai rồi đi về phía chiếc giường kia.
Vì phòng của cả hai là giường đôi nên Tiểu Uy ngủ một giường còn dư một giường trống. Thế là một chút sức lực của cô cũng không thắng nổi con người này, chắc hẳn đêm nay lại là một đêm mất ngủ...
- Áo anh còn dính rượu, không định thay ra sao?
- Không cần phải thay.
Trên chiếc áo sơ mi kia sớm đã được Kiến Vương cởi bỏ đi vài nút. Vừa nói anh vừa cúi đầu hôn nhẹ lên môi Tĩnh Nguyệt rồi từng chút chuyển sang ngấu nghiến.
Tuy đã hôn môi nhiều nhưng kĩ thuật của cô vẫn còn rất kém. Đến khi thấy cô không còn thở nổi, anh mới lưu luyến rời môi.
- Khoan đã. Anh có giống như lần trước không? Nói sẽ bỏ qua nhưng cuối cùng lại thất hứa...
Cô sợ con người này lại giống lần trước, vắt kiệt sức lực của cô rồi mới chịu dừng lại nên phải lên tiếng trước để ra yêu cầu với đối phương.
Tiếc là người đứng đó không nghe theo mà còn phì cười như muốn nuông chiều một tiểu bạch thỏ như cô.
Có lẽ Chu Tĩnh Nguyệt sớm đã đoán ra được ý đồ của anh nên Sử Kiến Vương cũng rất tự nhiên mà đáp lời:
- Không giống, không lần nào giống cả.
Nghe được câu trả lời của anh, cô cũng nhận ra con người này luôn mang hai gương mặt khác nhau. Khi bình thường sẽ tỏ ra lạnh lùng, uy nghiêm nhưng mỗi khi thế này thì chính là một người lừa đảo, xảo trá!
- Sau này em sẽ gọi anh là "Sử thất hứa"!
Khi cánh cửa phòng được đóng lại, bên ngoài cũng chỉ nghe được tiếng nói yêu kiều của người phụ nữ rồi một lúc nhỏ dần đến khi không còn nghe thấy gì nữa...
Không chỉ riêng cô mà đến cả Hoa Xán cũng bị Bách Điền dễ dàng lừa vào tròng.
Lúc cả hai trở về phòng, cô nàng vẫn đi tắm bình thường. Cứ nghĩ không có chuyện xảy ra, không ngờ đến khi tắm xong lại bị bác sĩ Tôn kéo lại.
- Anh sao vậy?
- Em đừng cử động, chỉ ôm một chút thôi.
Đường Hoa Xán nhìn anh chàng, thật sự không đáng tin. Người này bên ngoài tỏ ra hiền lành nhưng ai biết được bên trong là người thế nào...
Cô nàng vừa mới tắm ra nên tóc vẫn còn ướt. Tôn Bách Điền không quan tâm mà chỉ đứng đó muốn ôm cô.
Vì đối phương đang xoay lưng về phía mình nên anh chàng muốn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Hoa Xán.
Vừa nhìn thấy đôi môi đỏ hồng kia, từ lâu đã muốn hôn nhưng do vẫn còn ý thức nên anh chàng không dám manh động.
Đường tiểu thư đưa mắt hướng về người trước mặt, không biết vì sao lại thấy có chút kì lạ. Thoáng qua cứ như đang say rượu, nhưng thật sự không phải.
Có lẽ là vì tò mò muốn biết nụ hôn đầu như thế nào nên cô nàng đã cúi đầu hôn nhẹ lên môi Bách Điền. Mắt thấy đối phương chủ động như vậy nên anh chàng cũng không chần chừ liền đáp lại nụ hôn kia.
Được một lúc Tôn Bách Điền cũng lưu luyến rời môi. Tưởng rằng đến đây đã kết thúc, không ngờ anh chàng rất tự nhiên bế ngang người Đường Hoa Xán lên tay rồi lại từng bước tiến về phía chiếc giường lớn.
Cuối cùng chuyện gì đến cũng đã đến, không khí lại trở nên im ắng. Bên ngoài chỉ có thể nghe được tiếng nói khe khẽ của cả hai.
Mặc kệ vạn vật xung quanh sớm đã chìm vào giấc ngủ, hai căn phòng kia vẫn còn hiện lên một chút ánh đèn mờ nhạt.
Trăng đêm nay không những là trăng tròn mà còn toả ra ánh sáng lung linh chiếu rọi muốn nơi. Cho dù gió lạnh có bao trùm khắp cả không gian phòng thì đối với họ đều mang cảm giác ấm áp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]