🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


- Chúng ta lại gặp nhau rồi.

Khi cả hai đang ngồi nói chuyện, bất chợt từ đâu lại xuất hiện một người con gái đi về phía đó rồi vén tóc như ngỏ ý muốn chào hỏi Sử Kiến Vương.

Hai người họ lúc này mới hướng mắt nhìn đối phương. Người đó không ai khác chính là nữ hoạ sĩ đã lên nhận giải cùng cô - Tống Hạ Du.

Chắc là do quen biết nên cô ấy mới đi đến muốn làm quen với Sử tổng. Tĩnh Nguyệt nhìn dung nhan trẻ trung, xinh đẹp kia rồi lại nhìn sang sắc mặt Kiến Vương. Không biết vì sao con người này luôn tỏ ra hờ hững...

- Mỹ nhân mở lời chào hỏi, anh không định trả lời?

Sau chuyến bay lần trước, anh sớm đã quên đi Tổ Du, chỉ là cô ấy vậy mà vẫn còn nhớ rất rõ. Mắt thấy anh đi cùng phụ nữ, không biết vì sao lại muốn đến đây chào hỏi.

Chu Tĩnh Nguyệt vừa nhìn liền nhận ra cô gái trẻ trước mặt sớm đã bị lọt hố bởi người đàn ông này rồi. Nhìn cô ấy, bản thân lại nhớ đến hình ảnh của mình trước đây.

- Xin lỗi, tôi không quen biết cô.

Mặc kệ Hạ Du vẫn còn đứng đó, anh phũ phàng nói nên câu đau lòng. Gương mặt cô ấy thoáng chút buồn rồi nhìn sang Tĩnh Nguyệt khẽ nói:

- Lần trước tôi gặp anh ấy trên máy bay, cũng từ khoảnh khắc đó mà có chút rung động... Xin thứ lỗi, tôi muốn hỏi chị là gì của anh ấy?

- Là vợ.

Giọng nói vừa rồi không phải của cô mà là của người ngồi cạnh. Kiến Vương không chần chừ được nữa liền nhanh chóng trả lời.

Mặc kệ Tống Hạ Du có buồn bã, anh vẫn không quan tâm. Câu muốn nói hỏi cũng đã hỏi, lời muốn nói cũng đã nói. Hình ảnh của Hạ Du lúc này thật giống với cô của quá khứ...

- Xin lỗi đã làm phiền đến hai người, tôi còn có việc nên phải đi trước.

Cô ấy không ngoảnh đầu mà một mạch rời khỏi đây. Chắc có lẽ trên dung nhan thanh tú kia sớm đã rơi nước mắt. Tiếc là có thể nào cũng không thể làm Kiến Vương chú ý...

Đôi mắt hoa đào nhìn theo bóng dáng thoáng đau buồn kia rồi lại thở dài một hơi. Trong lòng không ngờ đến anh lại phũ phàng như vậy.



- Sao anh lạnh lùng vậy chứ? Uổng công cô gái đó rất có tình ý.

Sử Kiến Vương vì sợ cô hiểu lầm, không biết từ lúc nào anh lại hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô khẽ nói:

- Không cần người khác, chỉ cần mỗi em.

Nghe câu nói nuông chiều của đối phương, Chu Tĩnh Nguyệt vậy mà lại bĩu môi. Hôm qua anh còn nói sẽ đau lòng vì người khác, hôm nay lại thay đổi rồi...

Lúc cả hai đang ngồi nói chuyện, bất chợt ánh mắt cô lại nhìn thấy hình bóng có chút quen thuộc. Dường như rất giống Tôn Bách Dương.

- Tôi muốn đi rửa tay một chút.

Tĩnh Nguyệt để lại một câu nói rồi đi theo bóng lưng kia. Cứ nghĩ sẽ không đuổi kịp, may mắn là đến một ngã rẽ bước chân kia cũng dừng lại.

Thầm nghĩ là bản thân đã nhận nhầm cho đến khi giọng nói trầm ấm vang lên cô mới biết mình đã đoán đúng.

- Cậu đi theo tớ làm gì?

Lời nói vừa rồi không ai khác chính là của Bách Dương. Tuy cả hai rất lâu không liên lạc nhưng cậu ấy vẫn biết tối nay cô sẽ tham dự sự kiện này.

- Tớ muốn biết vì sao, từ bữa tối lần trước đến bây giờ cậu luôn tìm cách tránh mặt tớ?

Người con trai ấy không nói gì mà chỉ lẵng lặng ngoảnh mặt đi. Thật sự Tôn Bách Dương không phải muốn tránh mặt cô mà là do cậu ấy không đủ can đảm để đối mặt...

- Không thể yêu vẫn có thể làm bạn, cậu không thể vì chuyện đó mà đến tư cách làm bạn cũng không có.

Chu Tĩnh Nguyệt không giận nhưng cô có chút thất vọng về con người này. Có phải khi bắt đầu một mối tình đơn phương, chính mình sẽ luôn là người cố chấp...?

- Thật xin lỗi....

- Tớ không nhận lời xin lỗi, chỉ cần cậu cứ là Tôn Bách Dương như trước đây là được.

Cô không nói gì nữa mà xoay lưng rời đi. Nếu còn đứng ở đây, người đau lòng không phải mình mà chính là cậu ấy...



Khi cô đang từng bước đi đến chiếc bàn ăn kia, chợt từ đâu lại xuất hiện một người phụ nữ mặc đầm trắng khoác trên mình thêm chiếc áo lông vũ ngang nhiên đụng trúng vai cô.

Tĩnh Nguyệt định lên tiếng xin lỗi, chỉ là lời nói chưa kịp thốt ra đã nghe thấy giọng nói kiêu căng vang lên.

- Không có mắt nhìn sao?

Trong âm giọng kia có thể dễ dàng nhận ra đó là Liễu Tố Kỳ. Có phải do mọi thứ xung quanh quá nhỏ bé nên mới để cả hai lại một lần nữa chạm mặt nhau.

Cô ta vừa khó chịu lớn tiếng, vừa phủi tay áo rồi nhìn cô, đáy môi hơi nhếch lên như đang ra vẻ tự mãn.

- Không ngờ lại trùng hợp đến vậy. Chu tiểu thư cô đụng người khác không định lên tiếng xin lỗi?

Người đụng trước là Tổ Kỳ nhưng cô ta thấy ở đây có rất nhiều người nhiều người nên tỏ vẻ hống hách muốn làm cho Tĩnh Nguyệt bẽ mặt.

Dù gì cũng không ai nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy nên cô ả có cớ để buộc tội cô, làm cho mọi người ở đây dễ dàng hiểu lầm.

Tiếng nói ngày càng lớn đã thành công thu hút mọi sự chú ý. Càng lúc có nhiều người đứng xem, bên cạnh đó lại xuất hiện thêm nhiều lời bàn tán.

Mặc kệ có vô vàn ánh mắt nhìn về phía mình, Chu Tĩnh Nguyệt không làm sai nên cô không sợ. Từ đầu đến cuối luôn thể hiện một vẻ mặt bình tĩnh, từ tốn trả lời:

-

- Tôi không đụng trúng chị, tại sao phải xin lỗi?

Trước lời nói đanh thép kia, Liễu Tố Kỳ vậy mà có chút lung lay. Tuy lo lắng nhưng với tính cách ngông nghênh, không chịu thua cuộc thì cô ả vẫn mạnh miệng lên tiếng đáp trả:

- Ây dô, cô nhận được giải thưởng gì đó rồi liền trở nên ngạo mạn. Chỉ xin lỗi một tiếng cũng không được sao?

Cô sớm đã tức giận trước câu nói mang hàm ý châm chọc kia. Từ đầu đến cuối cô không làm gì sai nhưng con người này lại muốn nghe một tiếng xin lỗi.

Hết cách Tĩnh Nguyệt chỉ có thể giấu đi sự không vui, đưa mắt nhìn trực diện Tố Kỳ thản nhiên thốt lên từng chữ.

- Chị đáng sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.